Chương 3: Thật sự không quen sao?

Chiếc xe lăn bánh, Tần Vĩ Khang cùng Tô Tiêu Tiêu mỗi lúc một khuất dần.

Trần Thư Di cố gắng áp tiếng nấc nghẹn ngào xuống. Khẽ nhìn sang.

"Cám ơn anh đã giúp tôi. Chắc họ không đi theo nữa. Anh cho tôi xuống được rồi. Tôi sẽ trả công cho anh."

Từ đầu đến cuối cô đều nhìn thấy sự hờ hững, của người này. Giọng anh vẫn trầm ổn như vậy.

"Cô có nhiều tiền lắm à."

"Tôi..."

"Khăn giấy bên cạnh, lau sạch đi."

Trần Thư Di mím môi, là hộp khăn giấy lúc nãy. Cô rút ra vài tờ lau nước mắt trên mặt mình. Chắc là khó coi lắm nên người này mới không nhìn mình dù chỉ một lần.

"Cô tên gì?"

"Trần, Trần Thư Di."

"Thư Di! Thư Di sao?"

Trần Thư Di cũng không hiểu ý anh là gì.

"Tên tôi có vấn đề gì à?"

Anh không lên tiếng, cũng không dừng xe.

Trần Thư Di nuốt nước bọt. Có khi nào gặp tên biến thái, giết người chặt xác không.

"Tôi muốn xuống xe."

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Trần Thư Di càng lúc càng sợ. Mồ hôi lạnh cũng ứa ra.

[...]

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Thư Di mừng muốn khóc đến nơi rồi. Cửa vừa mở lại khiến cô ngơ ngác.

"Cục dân chính! Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi phải về nhà rồi. Không làm phiền anh."

Anh nắm lấy cổ tay cô.

"Người đàn ông kia vẫn còn bám theo sau."

Trần Thư Di khựng lại. Quả thật qua kính chiếu hậu cô có thể nhìn rõ chiếc xe ấy.

"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"

"Cô muốn cắt đứt với anh ta?"

Trần Thư Di gật đầu.

"Vậy thì vào thôi."

Anh kéo cô vào trong.

[...]

Trần Thư Di tay cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ mà tay rung rẩy.

"Anh ta tuyệt đối sẽ không tin. Cô cứ lấy nó ra."

"Nhưng, nhưng... Đây là lãnh chứng thật đó."

"Tôi nói đùa bao giờ."

"Nhưng..."

"Tôi đưa cô về."

[...]

Trần Thư Di ngồi trong xe mà tay vẫn cầm quyển sổ nhỏ. Cô vẫn chưa tiêu hóa nổi vấn đề này... Qua loa như vậy sao? Đó là kết hôn mà.

Cô cuối cùng cũng có can đảm mở nó ra cái tên đập vào mắt cô là Cảnh Phong. Gương mặt sắc sảo này đã khiến biết bao nhiêu thiếu nữ si mê nhưng một ngày đột nhiên biến mất. Giờ anh lại xuất hiện còn lại kết hôn với mình. Dù biết chỉ là diễn thôi nhưng mà... Để người khác biết chắc chắn sẽ dìm chết cô bằng nước bọt mất.

Chỉ có một điểm khác đó là gương mặt lúc nào cũng không có chút độ ấm nào, dường như đối với tất cả mọi thứ đều hờ hững."

Chiếc xe dừng lại con hẻm nhỏ. Dường như lại trở thành tâm điểm. Ai cũng tò mò nhìn xem là ai. Nhìn chiếc xe này cũng biết giá trị không nhỏ rồi.

Trần Thư Di nuốt nước bọt, chuẩn bị tìm vật gì che mặt để bước xuống đây.

Loay hoay chuẩn bị mở cửa.

Bất ngờ, anh nghiêng người chóng tay áp cô vào ghế.

Mắt hai người lại nhìn nhau.

Khác với gương mặt xấu hổ, tay muốn đẩy anh lại không dám. Người này tại sao lại làm mình sợ đến vậy chứ. Đôi mắt này, chắc chắn có thể giết người thật chứ chẳng đùa.

"Chúng ta từng quen biết nhau trước đây sao?"

Trần Thư Di nghe câu này chợt ngẩn người. Cũng đúng thôi... Làm sao anh nhớ được một người tầm thường như mình đây.

"Làm, làm sao tôi quên anh được."

"Là thật."

Trần Thư Di rũ mắt xuống không dám nhìn anh. Nhịp tim lại loạn cả lên rồi.

Anh nhìn cô đến nỗi cả người rút vào ghế, kéo ra khoảng cách.

"Anh, anh làm gì vậy?"

Cảnh Phong rút khăn giấy lau khoé mắt cô.

"Đừng động."

Trần Thư Di thật sự cứng đờ như pho tượng.

"Phụ nữ cần được yêu thương. Đừng tự thay đổi vì một ai khác."

Vừa dứt lời, anh lấy chiếc khẩu trang bên cạnh bịt vào cho cô.

"Vào nhà đi."

"À... Cám, cám ơn."

Vừa bước xuống, cô đã chạy chân trần lên nhà.

Cảnh Phong híp mắt nhìn bàn chân nhỏ chạm vào mặt đường.

"Không quen biết. Thư Di."

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh reo lên.

Cảnh Phong rũ mắt xuống, ấn nghe nhưng không lên tiếng.

Giọng người đàn ông vọng ra rõ ràng tức giận.

[Cháu vừa về đã đi đâu hả. Ngọc Ái đã đợi cháu từ sáng sớm đến giờ. Về ngay cho ông!]

"Cháu bận."

[...]

Anh tắt máy.

Lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ bên cạnh ra xem. Tay anh chạm vào gương mặt nhỏ nhắn trong ảnh. Tại sao... Anh nhìn lên dãy nhà phía trước.

[...]

Trần Thư Di đảo mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai mới đưa tay mở cửa.

Nhưng một giọng nói bên cạnh làm cô giật bắn người.

"Thư Di, hôm nay không đi làm sao ăn mặc đẹp vậy?"

Là bà hàng xóm bên cạnh. Trần Thư Di dở khóc dở cười. Sao lại gặp ngay người ít chuyện nhất chứ.

"Chào dì. Hôm nay, cháu nghỉ.

"Vừa rồi dì nhìn thấy cháu bước xuống từ một chiếc xe sang trọng. Bạn trai cháu à?"

"..." Trần Thư Di.

Lại nghe bà ấy nói tiếp.

"Hèn gì ăn mặc xinh đẹp vậy? Bạn trai cháu làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu?"

Cánh cửa mở ra.

Trần Thư Di nhìn thấy mẹ mừng muốn khóc.

"Dì nói chuyện với mẹ. Cháu vào trong trước."

Vừa dứt lời, cô đã chạy vội vào nhà.

Bà ta còn với gọi theo.

"Ê..."

Phan Liễu khẽ cười.

"Con bé hôm nay đi gặp người nhà của người yêu nó."

Bà khéo cửa lại.

"Chị đi chợ không? Chúng ta cùng đi."

"Được! Được đợi tôi lấy túi xách đã."

[...]

Và cả đoạn đường đều nghe bà ấy kể đủ thứ chuyện trên đời.

Hot

Comments

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

cháu bận đến cục dân chính kết hôn, ko rảnh tiếp khách 😊

2024-04-30

1

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

ủa rồi tự nhiên Thư Di có chồng ngang vậy trời, chồng từ trên trời rơi xuống mới độc lạ chứ. 😆

2024-04-30

2

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

ủa, đưa tới cục dân chính thật hả trời, tưởng na9 nói giúp cho Thư Di đỡ mất mặt thôi chứ

2024-04-30

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đau lòng
2 Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3 Chương 3: Thật sự không quen sao?
4 Chương 4: Trong rủi có may
5 Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6 Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7 Chương 7: Không nói đạo lý
8 Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9 Chương 9: Bồi thường
10 Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11 Chương 11: Không đơn giản
12 Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13 Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14 Chương 14: Lại là cô gái đó
15 Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16 Chương 16: Mập mờ
17 Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18 Chương 18: Giở trò
19 Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20 Chương 20: Úp úp mở mở
21 Chương 21: Khiêu khích
22 Chương 22: Bất ngờ
23 Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24 Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25 Chương 25: Trực giác
26 Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27 Chương 27: Hình xăm
28 Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29 Chương 29: Tự làm tự chịu
30 Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31 Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32 Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33 Chương 33: Mâu thuẫn
34 Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35 Chương 35: Một chút bình yên
36 Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37 Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38 Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39 Chương 39: Trò rẻ tiền
40 Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41 Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42 Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43 Chương 43: Âm mưu
44 Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45 Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46 Chương 46: Chưa phải lúc
47 Chương 47: Bản chất
48 Chương 48: Kẻ điên gây rối
49 Chương 49: Cưng chiều
50 Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51 Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52 Chương 52: Tự làm tự chịu
53 Chương 53: Kí ức
54 Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55 Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56 Chương 56: Trả giá
57 Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58 Lời cảm ơn
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Đau lòng
2
Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3
Chương 3: Thật sự không quen sao?
4
Chương 4: Trong rủi có may
5
Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6
Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7
Chương 7: Không nói đạo lý
8
Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9
Chương 9: Bồi thường
10
Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11
Chương 11: Không đơn giản
12
Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13
Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14
Chương 14: Lại là cô gái đó
15
Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16
Chương 16: Mập mờ
17
Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18
Chương 18: Giở trò
19
Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20
Chương 20: Úp úp mở mở
21
Chương 21: Khiêu khích
22
Chương 22: Bất ngờ
23
Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24
Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25
Chương 25: Trực giác
26
Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27
Chương 27: Hình xăm
28
Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29
Chương 29: Tự làm tự chịu
30
Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31
Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32
Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33
Chương 33: Mâu thuẫn
34
Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35
Chương 35: Một chút bình yên
36
Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37
Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38
Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39
Chương 39: Trò rẻ tiền
40
Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41
Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42
Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43
Chương 43: Âm mưu
44
Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45
Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46
Chương 46: Chưa phải lúc
47
Chương 47: Bản chất
48
Chương 48: Kẻ điên gây rối
49
Chương 49: Cưng chiều
50
Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51
Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52
Chương 52: Tự làm tự chịu
53
Chương 53: Kí ức
54
Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55
Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56
Chương 56: Trả giá
57
Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58
Lời cảm ơn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play