Chương 9: Bồi thường

Trần Thư Di cuối cùng cũng đến được chỗ làm đúng giờ. Đúng là Cảnh Phong ngày trước và bây giờ khác nhau quá nhiều. Chắc mình bị anh làm cho hồ đồ mất. Đến sống cùng sao? Vừa nhớ đến câu đó sắc mặt cô liền đỏ bừng.

Mấy người bên cạnh thấy cô như vậy cứ nghĩ là bị sốt.

"Cô ốm thì nghỉ ngơi đi. Không cần gấp gáp đi làm như vậy."

Trần Thư Di xoa xoa mặt.

"Không có mà. Tại trời nóng quá."

"..." Ủa, mặt trời vừa lên. Là nóng dữ chưa.

Lúc này, quản lý bưu điện đi đến.

"Trần Thư Di vào gặp tôi một lúc."

"Vâng!"

Trần Thư Di ủ rũ trả lời đứng dậy. Cô biết là chuyện gì rồi.

Vừa thấy cô bước vào trong, mấy người họ lại quay sang nói chuyện.

"Đáng đời. Lần này xem nó lấy gì bồi thường thiệt hại."

"Chậc! Cũng không nhỏ à nha."

"Hai mươi kiện hàng. Chắc khoảng nửa năm lương của cô ta."

"Haha.. Tức cười quá."

[...]

Cô đi theo quản lý và trong

Cô đứng cúi đầu xuống tay xoa xoa vào nhau.

Giọng quản lý liền quát lên.

"Cô làm ăn như vậy là sao hả. Cô muốn mọi người cùng chết đói theo cô hả. Sự việc ngày hôm qua đã đến tai khách hàng. Họ muốn cô bồi thường. Không thì chờ đơn kiện đi."

"Quản lý, tôi biết mình sai. Do mẹ tôi bệnh nhập viện nên..."

"Hừ! Đó là chuyện của cô. Không liên quan đến tôi."

Ông ta đập hoá đơn những kiện hàng lên bàn.

"Tự cô thu xếp đi. Không thì cút khỏi đây."

Trần Thư Di cắn răng, tay rung cầm lên. Nhìn con số đã khiến cô sắp ngất đến nơi rồi.

Lại nghe ông ta quát lớn.

"Hôm nay, cô không cần làm. Về nhà thu xếp đi."

"Vâng!"

Cô uể oải bước ra khỏi phòng.

Rồi lấy balo gật đầu chào mọi người bước ra ngoài.

"Đó thấy không, chắc là bị đuổi việc rồi."

"Hóa đơn trên tay cô ta là để bồi thường đó. Lần này xem như toang rồi."

[...]

Trần Thư Di vừa quay lại liền nghe mọi người cười nhạo, cô khựng lại rồi lẳng lặng quay đi. Đúng là lòng người... Trước mặt quan tâm hỏi han, vừa quay lưng liền nói xấu cười nhạo trên nỗi đau người khác.

Cô không trở về nhà, chạy xe điện đến một cửa hàng.

Cô muốn bán lại chiếc xe e giá được bao nhiêu nhưng họ đều lắc đầu.

Buồn bã, cô ngồi sụp xuống chiếc ghế đá ven đường.

Lúc này, trên màn hình lớn trung tâm đang phát lại cuộc phỏng vấn chủ tịch ngân hàng Viễn Phong. Mà người xuất hiện lại làm cô trố mắt, miệng há hốc.

Hóa đơn trên tay cũng rơi xuống đất. Cô dụi dụi mắt lần nữa.

"Cảnh Phong là chủ tịch ngân hàng Viễn Phong."

Cô lại lắc đầu cười trừ, cô không để ý đây là phát lại.

"Chắc trùng tên, người giống người. Không phải mình vừa gặp anh ta sao. Đúng là mình điên rồi."

Cô càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.

"Đúng rồi, chủ tịch người ta mặc vets đi xe hơi. Kẻ đưa người đón. Ai lại chạy moto."

Cũng là một lí do miễn cưỡng. Chiếc moto mà Cảnh Phong chạy đó giá trị chắc chắn là hơn cả gia tài người ta ấy chứ. Cô cũng không phải ngốc nghếch đến vậy.

Cô thở dài...

Một cơn gió thoáng qua.

Hoá đơn dưới chân bay lên.

"Chết rồi. Hóa đơn của mình."

Cô vội vàng đứng dậy chạy theo để lấy lại.

Thật ra, Cảnh Phong cũng chẳng đi đâu cả. Anh đã theo cô một đoạn đường rồi do cô không biết thôi.

"..." Trần Thư Di như hoá đá đứng im tại chỗ.

Cảnh Phong đang cầm hoá đơn của cô trên tay.

"Của em à."

Trần Thư Di nở nụ cười gượng gạo.

"Đúng. Trả lại tôi đi."

"Không nghĩ đến em cũng dám tiêu tiền nha."

"Kệ tôi. Trả đây."

Cô muốn giật lại.

Cảnh Phong đưa tay lên.

Cô nhón chân nhưng chắng có ích gì cả.

"Anh quá đáng. Anh ức hiếp tôi."

Trần Thư Di đang buồn bực không có chỗ để trút bỏ. Giờ không biết tại sao lại muốn khóc.

Cô ngồi sụp xuống, vòng tay lên gối.

Cảnh Phong ngồi xuống, ôm cô vào lòng.

"Đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi."

Trần Thư Di thật sự khóc đến lợi hại, tiếng nấc nghẹn ngào ngắt quãng. Tay cô đánh lên ngực anh.

"Tại sao ai cũng đối xử với tôi như vậy. Tôi đã làm sai chuyện gì. Hức..."

Thấy cô thoải mái hơn, anh lau khoé mắt cô rồi xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn.

"Xấu thật."

"Kệ tôi. Không cần anh đâu."

Cảnh Phong khẽ cười, ôm cô vào lòng.

"Được rồi. Đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Thư Di bĩu môi kể lại anh nghe mọi việc.

[...]

Cảnh Phong biết cô không nói hết toàn bộ nhưng vẫn gật đầu.

"Tôi sẽ giúp em."

"Không cần đâu. Dù sao cũng cám ơn anh. Tôi thấy thoải mái hơn rồi."

Ngay lúc này, bụng nhỏ lại réo lên kháng nghị.

"..." Trần Thư Di xấu hổ ôm bụng. Hy vọng anh sẽ không nghe thấy.

Cảnh Phong không biểu hiện gì cả, anh đứng dậy nắm lấy tay cô.

"Anh làm gì vậy?"

"Tôi vẫn chưa ăn sáng. Mời em đi ăn thôi. Không được từ chối."

"..." Trần Thư Di.

Cảnh Phong đưa cô đến nhà hàng cách trung tâm thương mại lần trước cô giao hàng.

Trần Thư Di liền giữ tay anh lại lí nhí.

"Ăn sáng vào đây, tốn kém lắm."

Cảnh Phong nhếch môi.

"Em rất giống cô vợ nhỏ."

"Ai... Ai giống cô vợ nhỏ... Tốn kém kệ anh chứ."

Lúc này, cô mới chịu theo anh vào.

Nhìn cách ăn của cô khiến những người trong nhà hàng đều phải liếc nhìn.

Trần Thư Di khựng lại níu góc áo anh.

"Hay là anh vào một mình đi. Tôi phải về rồi."

Chính là bộ quần áo shipper giao hàng trên người cô.

Ánh mắt đó, cô đã quá quen thuộc rồi.

[...]

Hot

Comments

ღtђยỷ tђủ ๓ặt tгăภﻮღ2k@

ღtђยỷ tђủ ๓ặt tгăภﻮღ2k@

hóng tác giả

2024-02-28

1

NgọcAnh99

NgọcAnh99

Hóng tiếp nha bà Trà/Smile//Smile/

2024-02-28

1

Bỉ Ngạn

Bỉ Ngạn

gì dợ🤔🤔

2024-02-28

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đau lòng
2 Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3 Chương 3: Thật sự không quen sao?
4 Chương 4: Trong rủi có may
5 Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6 Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7 Chương 7: Không nói đạo lý
8 Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9 Chương 9: Bồi thường
10 Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11 Chương 11: Không đơn giản
12 Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13 Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14 Chương 14: Lại là cô gái đó
15 Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16 Chương 16: Mập mờ
17 Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18 Chương 18: Giở trò
19 Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20 Chương 20: Úp úp mở mở
21 Chương 21: Khiêu khích
22 Chương 22: Bất ngờ
23 Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24 Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25 Chương 25: Trực giác
26 Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27 Chương 27: Hình xăm
28 Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29 Chương 29: Tự làm tự chịu
30 Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31 Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32 Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33 Chương 33: Mâu thuẫn
34 Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35 Chương 35: Một chút bình yên
36 Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37 Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38 Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39 Chương 39: Trò rẻ tiền
40 Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41 Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42 Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43 Chương 43: Âm mưu
44 Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45 Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46 Chương 46: Chưa phải lúc
47 Chương 47: Bản chất
48 Chương 48: Kẻ điên gây rối
49 Chương 49: Cưng chiều
50 Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51 Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52 Chương 52: Tự làm tự chịu
53 Chương 53: Kí ức
54 Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55 Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56 Chương 56: Trả giá
57 Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58 Lời cảm ơn
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Đau lòng
2
Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3
Chương 3: Thật sự không quen sao?
4
Chương 4: Trong rủi có may
5
Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6
Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7
Chương 7: Không nói đạo lý
8
Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9
Chương 9: Bồi thường
10
Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11
Chương 11: Không đơn giản
12
Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13
Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14
Chương 14: Lại là cô gái đó
15
Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16
Chương 16: Mập mờ
17
Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18
Chương 18: Giở trò
19
Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20
Chương 20: Úp úp mở mở
21
Chương 21: Khiêu khích
22
Chương 22: Bất ngờ
23
Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24
Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25
Chương 25: Trực giác
26
Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27
Chương 27: Hình xăm
28
Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29
Chương 29: Tự làm tự chịu
30
Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31
Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32
Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33
Chương 33: Mâu thuẫn
34
Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35
Chương 35: Một chút bình yên
36
Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37
Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38
Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39
Chương 39: Trò rẻ tiền
40
Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41
Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42
Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43
Chương 43: Âm mưu
44
Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45
Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46
Chương 46: Chưa phải lúc
47
Chương 47: Bản chất
48
Chương 48: Kẻ điên gây rối
49
Chương 49: Cưng chiều
50
Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51
Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52
Chương 52: Tự làm tự chịu
53
Chương 53: Kí ức
54
Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55
Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56
Chương 56: Trả giá
57
Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58
Lời cảm ơn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play