Chương 7: Không nói đạo lý

Tần Vĩ Khang nghiến răng nghiến lợi xoay người lại bước lên xe, khởi động tăng tốc.

"Con khốn này tao cho mày chết."

Anh ta đạp ga.

Trần Thư Di hoảng sợ chạy. Hắn ta điên đến nơi rồi. Mình sắp kiệt sức rồi...

Ngay lúc này, chiếc moto phân khối lớn dừng lại đưa tay về phía cô.

Trần Thư Di không nghĩ ngợi gì nắm tay lên xe.

Tần Vĩ Khang tức điên lên vì không đuổi kịp.

"Mẹ kiếp."

[...]

Trần Thư Di nhắm chặt mắt, tay níu lấy góc áo vì tốc độ quá nhanh. Cô có cảm giác mình sắp lên thiên đường luôn rồi.

Két! Tiếng phanh xe vang lên.

Cả người cô nhoài về phía trước.

Lúc này, cô mới chầm chậm mở mắt ra. Vội vàng chóng tay kéo ra khoảng cách. Cô vội vàng bước xuống. Chỉnh lại mái tóc rối bù.

"Cám, cám ơn."

Người ngồi trên moto bỏ nón bảo hiểm ra, tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau, mang kính vào.

"..." Trần Thư Di mắt chớp chớp. Rồi lại dụi dụi mắt một lần nữa.

Anh xuống xe, tay đút vào túi rũ mắt nhìn cô.

"Lần nào gặp em cũng như vậy."

"Tôi, tôi..."

Cô lắp bắp. Đúng là như vậy, lần nào gặp anh cũng trong bộ dạng nhếch nhác.

"Cám ơn anh. Tôi về đây."

Cô vội vàng xoay người lại.

Cảnh Phong kéo tay cô lại.

Trần Thư Di nuốt nước bọt.

Chiếc áo khoác bên ngoài của nhân viên giao hàng bị anh cởi ra.

Trần Thư Di hốt hoảng che lại.

"Anh muốn làm gì?"

Cô chỉ mặc chiếc áo phông trắng ngắn tay.

Cảnh Phong không nói gì, cởi chiếc áo khoác da trên người kéo tay cô mặc vào.

"Tôi không thích mùi người đàn ông khác trên người em."

"..." Trần Thư Di. Cảnh Phong là ý gì?

"Tôi đưa em về."

"Anh, anh có thể chạy chậm một chút không?"

Cảnh Phong gật đầu. Anh lên xe.

Trần Thư Di bước về phía anh leo lên xe.

Cảnh Phong quay lại cài nón bảo hiểm cho cô.

"Còn anh?"

"Nhiều lời."

"..." Trần Thư Di.

Thấy anh tháo kính ra, cô lại lên tiếng.

"Anh tháo kính vậy có thấy rõ không?"

"Không."

"..." Trần Thư Di.

Vừa khởi động chiếc moto đã khiến cô giật bắn người ôm chầm lấy anh. Tốc độ này mà chậm sao?

Cảnh Phong nhếch nhẹ môi.

Thật sự anh không biết bản thân mình muốn gì? Như có một khoảng trống nào đó liên quan đến cô gái này. Muốn bỏ mặt lại không nở. Muốn yêu thương lại không biết yêu thương thế nào.

Xe dừng lại trước con hẻm nhỏ.

Trần Thư Di vội vàng xuống xe.

Cảnh Phong nắm lấy tay cô.

Trần Thư Di khựng lại nhìn anh.

"Có chuyện gì?"

"Tôi có thể đến nhà em không?"

"Cái, cái gì?"

Trần Thư Di như nghe lầm hỏi lại.

"Em và tôi đã kết hôn. Cũng nên đến chào hỏi người nhà em."

"Chuyện này... Để dịp khác tôi nói với mẹ đã."

Cảnh Phong không nói không rằng bước xuống nắm lấy tay cô đi về phía trước.

"Tôi muốn gặp hôm nay."

"..." Trần Thư Di. Đây là Cảnh Phong thật sao?

Trần Thư Di vẫn còn ngẩn người anh đã kéo cô đến trước cửa nhà rồi.

Cô vừa hồi phục tinh thần muốn từ chối.

"Khoang đã! Tôi..."

Cánh cửa đã mở ra.

Trần Thư Di vội vàng kéo anh chạy vào góc cầu thang.

Phan Liễu nhìn xung quanh rõ ràng không có ai. Bà lắc đầu quay vào trong đóng cửa lại.

Trần Thư Di thở phào.

Tay cô che miệng anh. Khoảng cách hai người giờ rất gần nhau.

Cảnh Phong nhìn cô, tay tháo kính xuống.

Trần Thư Di cũng ngẩn người, rút tay lại.

"Xin..."

Lời chưa nói hết trên môi đã bị anh phủ kín.

Mắt cô trợn to, cả người như hoá đá.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng không thể nào thoát được vì Cảnh Phong đã giữ gáy cô.

Cuối cùng, Cảnh Phong cũng chịu dừng lại, anh liếm môi.

"Tạm tha cho em."

Trần Thư Di lau môi mình.

"Anh..."

Cảnh Phong nhíu mày giữ chặt hôn lần nữa.

Trần Thư Di không biết hôm nay Cảnh Phong bị cái gì. Giữa hai người...

"Em lau một lần, tôi hôn một lần."

"..." Trần Thư Di khựng lại bàn tay đang đưa lên. Đúng là loại người không nói đạo lý.

Cô bỏ tay xuống nhỏ giọng sợ người khác nghe thấy.

"Anh vậy là ý gì."

"Tôi là chồng em. Hôn em cũng là bình thường thôi."

"..." Trần Thư Di cứng họng. Mình sắp điên đến nơi rồi.

Điện thoại trong túi anh vang lên.

Cô nhỏ giọng.

"Anh mau nghe máy đi. Đừng để mọi người nghe thấy. Ờ đây cách âm không tốt đâu."

Cảnh Phong cầm lên xem.

Lúc này, anh mới ấn nghe.

Trần Thư Di chỉ thoáng thấy một dãy số dài và âm thanh của phụ nữ. Nhưng cô không hiểu họ đang nói cái gì. Cô rút tay khỏi tay anh bước nhanh ra ngoài.

Cảnh Phong nhíu mày đi theo nhưng cô đã đóng sầm cửa lại.

Trần Thư Di tựa lưng vào cửa.

"Cũng không liên quan đến mình."

Mẹ cô vừa đi ra thấy Thư Di mặc chiếc áo khoác nam phủ kín cả người.

"Thư Di! Áo ai vậy?"

"Dạ... À là... Áo của chủ nơi con giao hàng. Thấy con mặc áo khá mỏng manh nên đưa con mượn."

"Vậy à. Chủ con thật tốt."

"Dạ!"

Trần Thư Di biết nói dối là không tốt nhưng cô không muốn mẹ lo lắng.

"Được rồi! Con vào tắm rửa, ăn cơm. Hôm nay, con vất vả rồi."

"Cám ơn mẹ!"

Mắt cô rưng rưng.

"Con gái ngốc. Lớn rồi cứ như trẻ con vậy."

Thư Di bước vào trong phòng.

Cô lấy quần áo đi vào trong phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chạm vào da thịt khiến cô thoải mái hơn một chút. Tay vô thức chạm lên môi... Đó là cảm giác gì?

Hot

Comments

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

Cảnh Phong nói có lý, vợ chồng hôn nhau là chuyện bình thường thôi mà. 😊

2024-05-01

1

Cat

Cat

tặng bà 1vote/Heart//Heart//Heart/

2024-02-27

3

Cat

Cat

Cuối cùng tui cũng đuổi kịp theo bà rồi/Smile/

2024-02-27

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đau lòng
2 Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3 Chương 3: Thật sự không quen sao?
4 Chương 4: Trong rủi có may
5 Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6 Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7 Chương 7: Không nói đạo lý
8 Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9 Chương 9: Bồi thường
10 Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11 Chương 11: Không đơn giản
12 Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13 Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14 Chương 14: Lại là cô gái đó
15 Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16 Chương 16: Mập mờ
17 Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18 Chương 18: Giở trò
19 Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20 Chương 20: Úp úp mở mở
21 Chương 21: Khiêu khích
22 Chương 22: Bất ngờ
23 Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24 Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25 Chương 25: Trực giác
26 Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27 Chương 27: Hình xăm
28 Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29 Chương 29: Tự làm tự chịu
30 Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31 Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32 Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33 Chương 33: Mâu thuẫn
34 Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35 Chương 35: Một chút bình yên
36 Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37 Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38 Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39 Chương 39: Trò rẻ tiền
40 Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41 Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42 Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43 Chương 43: Âm mưu
44 Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45 Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46 Chương 46: Chưa phải lúc
47 Chương 47: Bản chất
48 Chương 48: Kẻ điên gây rối
49 Chương 49: Cưng chiều
50 Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51 Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52 Chương 52: Tự làm tự chịu
53 Chương 53: Kí ức
54 Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55 Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56 Chương 56: Trả giá
57 Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58 Lời cảm ơn
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Đau lòng
2
Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3
Chương 3: Thật sự không quen sao?
4
Chương 4: Trong rủi có may
5
Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6
Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7
Chương 7: Không nói đạo lý
8
Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9
Chương 9: Bồi thường
10
Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11
Chương 11: Không đơn giản
12
Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13
Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14
Chương 14: Lại là cô gái đó
15
Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16
Chương 16: Mập mờ
17
Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18
Chương 18: Giở trò
19
Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20
Chương 20: Úp úp mở mở
21
Chương 21: Khiêu khích
22
Chương 22: Bất ngờ
23
Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24
Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25
Chương 25: Trực giác
26
Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27
Chương 27: Hình xăm
28
Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29
Chương 29: Tự làm tự chịu
30
Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31
Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32
Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33
Chương 33: Mâu thuẫn
34
Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35
Chương 35: Một chút bình yên
36
Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37
Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38
Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39
Chương 39: Trò rẻ tiền
40
Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41
Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42
Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43
Chương 43: Âm mưu
44
Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45
Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46
Chương 46: Chưa phải lúc
47
Chương 47: Bản chất
48
Chương 48: Kẻ điên gây rối
49
Chương 49: Cưng chiều
50
Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51
Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52
Chương 52: Tự làm tự chịu
53
Chương 53: Kí ức
54
Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55
Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56
Chương 56: Trả giá
57
Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58
Lời cảm ơn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play