Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?

Cảnh Phong cả đêm cũng không ngủ được vì vậy cứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bao nhiêu năm qua, anh không hề có cảm giác đó. Vậy mà mỗi lúc gặp cô, anh tự muốn gần hơn. Nhưng trong lòng lại có một khoảng trống nào đó không nói được.

Mới năm giờ sáng, anh đã ra khỏi nhà.

Quản gia chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã đi mất rồi.

Lúc này, ba anh cũng đã thức giấc.

Thấy quản gia đứng ngơ ngác nhíu mày.

"Ông làm gì đứng ngơ ra đó?"

Quản gia giật mình quay lại.

"Ông chủ! Thiếu gia ra ngoài rồi."

"Ai?"

"Đại thiếu gia. Cậu ấy vừa rời khỏi. Chắc là không quen thời gian nên khó ngủ."

Cảnh Lâm có chút không hài lòng. Hai ba con nhiều năm không gặp vậy mà Cảnh Phong cũng chưa từng hỏi hay nói chuyện với ông. Ngay cả ông nội cũng không ngoại lệ. Qua loa vài câu rồi thôi. Kể từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, Cảnh Phong cứ như một con người khác. Trước kia, rất dễ hòa đồng với mọi người nhưng giờ thì...

Tô Lệ cũng bước ra, bà dịu dàng lên tiếng.

"Tuổi trẻ mà. Đợi khi nào kết hôn nó sẽ hiểu chuyện hơn. Anh đừng lo lắng như vậy. Trưa nay, Tiểu Bảo cũng trở về nhà. Anh sắp xếp công việc gì đó để nó phụ giúp. Em thấy anh bận rộn như vậy đau lòng."

"Được rồi! Anh sẽ sắp xếp."

Thật ra, Tô Lệ là vợ sau của Cảnh Lâm. Ông ngoại tình, mẹ anh biết được. Không bao lâu, bà lại phát điên và cái chết bi thảm xảy ra.

[...]

***

Cảnh Phong không biết tại sao lại đến con hẻm nhỏ.

Âm thanh bật lửa cùng ánh sáng loé lên cứ lặp đi lặp lại.

Những người sống ở nơi này dậy rất sớm để buôn bán. Tất nhiên, ánh mắt tò mò không thể che giấu được. Bởi người ngồi trên chiếc moto khí chất, lẫn vẻ ngoài quá mức chói mắt. Mặc dù chỉ là thoáng qua. Và còn cả chiếc moto này nữa nhìn không hề rẻ.

Có mấy cô gái bẻn lẽn nhìn sang.

"Anh ấy đẹp trai quá. Qua làm quen đi."

"Đi!"

Hai cô gái chầm chậm bước về phía anh.

Trần Thư Di cũng vừa ra đến con hẻm. Cô khựng lại, che miệng mình. Người đêm qua cưỡng hôn mình đây mà.

Cô vờ như chẳng quan tâm. Nhưng ánh mắt rõ ràng đang quan sát họ đang nói gì.

Không biết do cô quá nhập tâm xem hay hậu đậu. Đầu va vào bức tường.

"A..."

Cô ngồi sụp xuống che lại trán mình rên lên.

Vừa mở mắt ra là nhìn thấy đôi giày thể thao trước mặt. Cô từ từ ngẩng mặt lên.

"..." Trần Thư Di. Anh đến lúc nào vậy?

Cảnh Phong khụy xuống, gỡ tay cô ra khỏi trán. Mà tay anh vẫn bao trọn tay cô không buông.

"Đau lắm không?"

Trần Thư Di dời đi ánh mắt, không dám nhìn anh. Vành tai cô đỏ ửng.

Cảnh Phong gật gật đầu không nói lời nào cả liền bế cô lên.

"A... Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống."

Trần Thư Di hốt hoảng la toán lên, tay vòng qua cổ anh giữ chặt.

Mọi người đều nhìn sang.

Trần Thư Di rụt cổ lại rút vào trong ngực anh trốn sợ mọi người nhận ra mình.

"Không la nữa à."

Trần Thư Di nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám lên tiếng.

Anh cong môi, đặt cô lên xe.

"Anh muốn làm gì?"

"Cũng không phải ăn em. Sợ gì."

Trần Thư Di nuốt nước bọt, mặt ửng hồng đến lợi hại. Lời vô sĩ vậy anh cũng nói ra được nữa à.

Anh quay lại đội mũ bảo hiểm cho cô, cài lại, kéo kính xuống. Nắm lấy tay cô vòng qua eo mình.

"Ôm chặt."

Vừa dứt lời anh đã lên ga phóng đi.

Trần Thư Di sợ đến mức hai mắt nhắm chặt, tay siết chặt lấy anh.

Cô không biết anh muốn đưa mình đi đâu, có chút lo sợ.

Cuối cùng cũng dừng lại rồi.

Cô thở hắc ra, vừa định buông tay khỏi eo anh. Tay đã bị giữ lại. Khẽ mở mắt ra.

Cô khó hiểu chưa kịp nói đã nghe anh lên tiếng.

"Em thấy đẹp không?"

Trần Thư Di không hiểu anh hỏi như vậy là ý gì.

Chiếc mũ bảo hiểm to đùng cũng được anh tháo xuống.

Những cơn gió se lạnh của buổi sáng sớm. Và âm thanh sóng biển nhè nhẹ vỗ bờ. Ánh mặt trời ngoi lên từ đại dương xanh thẳm. Thật sự rất đẹp... Đã rất lâu, rất lâu rồi cô chưa được nhìn ngắm nó.

Lúc này, mọi thứ lại bình yên đến lạ.

Trần Thư Di chợt nhớ ra chuyện gì đó. Rút tay lại che ngực mình. Từ nãy giờ cả người cô đều áp chặt vào lưng của... Trời ơi! Cô muốn tìm cái lỗ chui xuống mất.

Cảnh Phong nhìn cô.

"Sớm muộn cái gì cũng thấy. Em che làm gì."

"Anh... Anh vô sĩ." Cô xấu hổ mắng.

Cảnh Phong nhếch nhẹ môi, tay giữ eo cô áp sát vào người mình.

"Vô sĩ thế nào?"

"Anh... Anh chỉ giỏi bắt nạt tôi."

Cảnh Phong kề sát vào cô.

Trần Thư Di mấp máy môi, muốn né tránh.

Nhưng Cảnh Phong rất hiểu cô, anh giữ gáy cô áp lên môi.

Lần này, anh không chỉ dịu dàng như tối qua. Đầu lưỡi nóng ẩm tách ra hàm răng trắng đi vào trong khoang miệng cô khuấy đảo.

Trần Thư Di thế nào cũng không trách được.

Tay cô siết chặt lại, cô có cảm giác mình bị Cảnh Phong hút sạch dưỡng khí lẫn linh hồn luôn rồi.

Cuối cùng, anh cũng chịu dừng lại.

Tay chạm nhẹ lên môi cô.

"Em đến sống cùng tôi được không?"

Trần Thư Di ngẩn ra.

"Anh, anh nói gì?"

"Chúng ta đã lãnh chứng. Đến sống cùng nhau cũng bình thường thôi."

Trần Thư Di vội vàng đẩy tay anh ra, dời đi ánh mắt.

"Tôi... Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này."

Cảnh Phong gật đầu như đã hiểu.Anh cũng không nói thêm gì về chuyện này.

Hot

Comments

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

ể lỡ sáng nay Thư Di ăn đồ ăn nặng mùi thì sao nhỉ hôn kiểu này có bị gì ko 🤣

2024-05-01

1

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

rồi rồi rồi, tui phát hiện ra Cảnh Phong nghiện hôn Thư Di rồi, mới hôn đêm qua mà giờ đã đè ra hôn nữa rồi.

2024-05-01

1

Hoa Oải Hương

Hoa Oải Hương

sao mấy ông cha trong truyện cũng ngoại tình rồi ly hôn vợ để rước bé ba về nhà để hành con mình vậy nhỉ. làm như giàu quá rồi ko còn gì làm nên thích chơi trò này ấy nhỉ.

2024-05-01

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đau lòng
2 Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3 Chương 3: Thật sự không quen sao?
4 Chương 4: Trong rủi có may
5 Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6 Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7 Chương 7: Không nói đạo lý
8 Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9 Chương 9: Bồi thường
10 Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11 Chương 11: Không đơn giản
12 Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13 Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14 Chương 14: Lại là cô gái đó
15 Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16 Chương 16: Mập mờ
17 Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18 Chương 18: Giở trò
19 Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20 Chương 20: Úp úp mở mở
21 Chương 21: Khiêu khích
22 Chương 22: Bất ngờ
23 Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24 Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25 Chương 25: Trực giác
26 Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27 Chương 27: Hình xăm
28 Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29 Chương 29: Tự làm tự chịu
30 Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31 Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32 Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33 Chương 33: Mâu thuẫn
34 Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35 Chương 35: Một chút bình yên
36 Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37 Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38 Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39 Chương 39: Trò rẻ tiền
40 Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41 Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42 Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43 Chương 43: Âm mưu
44 Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45 Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46 Chương 46: Chưa phải lúc
47 Chương 47: Bản chất
48 Chương 48: Kẻ điên gây rối
49 Chương 49: Cưng chiều
50 Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51 Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52 Chương 52: Tự làm tự chịu
53 Chương 53: Kí ức
54 Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55 Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56 Chương 56: Trả giá
57 Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58 Lời cảm ơn
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Đau lòng
2
Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
3
Chương 3: Thật sự không quen sao?
4
Chương 4: Trong rủi có may
5
Chương 5: Ai là người suy nghĩ đen tối
6
Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy
7
Chương 7: Không nói đạo lý
8
Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
9
Chương 9: Bồi thường
10
Chương 10: Khó tin vào mắt mình
11
Chương 11: Không đơn giản
12
Chương 12: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em
13
Chương 13: Chỉ cần biết, tôi là chồng em
14
Chương 14: Lại là cô gái đó
15
Chương 15: Anh không biết xấu hổ là gì à?
16
Chương 16: Mập mờ
17
Chương 17: Mập mờ (tiếp theo)
18
Chương 18: Giở trò
19
Chương 19: Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy
20
Chương 20: Úp úp mở mở
21
Chương 21: Khiêu khích
22
Chương 22: Bất ngờ
23
Chương 23: Vị trí này có vẻ ngồi hơi nóng
24
Chương 24: Chỉ thay đổi cách xưng hô có cần phải suy nghĩ không
25
Chương 25: Trực giác
26
Chương 26: Hợp thức mối quan hệ
27
Chương 27: Hình xăm
28
Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình
29
Chương 29: Tự làm tự chịu
30
Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
31
Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
32
Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã
33
Chương 33: Mâu thuẫn
34
Chương 34: Dần quen với cảm giác được cưng chiều
35
Chương 35: Một chút bình yên
36
Chương 36: Bữa tiệc sóng gió
37
Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
38
Chương 38: Cố tình gây sự hiểu lầm
39
Chương 39: Trò rẻ tiền
40
Chương 40: Trốn cũng không còn kịp
41
Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
42
Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
43
Chương 43: Âm mưu
44
Chương 44: Âm mưu ( tiếp theo)
45
Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ
46
Chương 46: Chưa phải lúc
47
Chương 47: Bản chất
48
Chương 48: Kẻ điên gây rối
49
Chương 49: Cưng chiều
50
Chương 50: Vừa dọa một chút đã sợ như vậy
51
Chương 51: Chia rẽ nội bộ
52
Chương 52: Tự làm tự chịu
53
Chương 53: Kí ức
54
Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
55
Chương 55: Chương 55: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
56
Chương 56: Trả giá
57
Chương 57: Hạnh phúc đơn giản như vậy thôi (Hoàn)
58
Lời cảm ơn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play