Như nghe thấy lời nói của mẹ, Vân Thành bất giác tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ, gối và chăn không được êm lắm và đây là một căn phòng rất lạ không phải bệnh viện. Nghĩ trong đầu , bản thân vốn bị hại vậy mà người lại khô ráo , đầu không có lấy một vết thương. Bỗng có một cô gái tầm 15 - 16 tuổi ngồi bên cạnh lên tiếng
Lấy khăn trên trán cậu xuống, 1 tay còn lại đỡ
"Công tử người cuối cùng cũng tỉnh rồi "
là một nha hoàn búi tóc hai bên trông có vẻ rất nhanh nhạy, hoạt bát. Cậu sửng sốt
"Cô là ai? Sao, sao lại gọi ta là công tử ? " - mặt ngơ ngác
"ngài là công tử Lục Thị, nô tì theo hầu, tất nhiên phải gọi người là công tử "
Cung nữ kia nói xong làm Cậu càng hoảng loạn. Tự đánh vào mặt rất nhiều cái nhưng không có gì khác chỉ thấy đau . Cung nữ bên cạnh can ngăn không ngừng, biết không phải mơ cậu lại hỏi:
"hiện là công nguyên bao nhiêu?ở,ở triều đại nào ? "
"Công tử, người bình tĩnh , người đừng dọa nô tỳ "- lo lắng
Sợ bại lộ thân phận, Vân Thành liền đổi sang giả bộ bản thân mất trí nhớ:
"đầu ta khó chịu quá , có rất, rất nhiều chuyện không nhớ rõ!"
"không phải lo đâu ạ! chắc do công tử bất tỉnh lâu ngày thôi!" - vui vẻ trở lại
"Ta bất tỉnh á?! Sao lại thế !mà ta đang ở đâu?"- giọng lắp bắp vì không biết bản thân có bị di chứng sau tai nạn không mà lại
" Ngài là công tử Lục Thị đương nhiên sẽ ở phủ Lục gia ạ " - chăm chú trả lời câu hỏi mà cậu đưa ra.
*cái gì!!!....k..... Không lẽ mình xuyên không rồi sao???........Áa*- vò đầu, không thể chấp nhận thực tại.
Thấy nha hoàn cười tủm tỉm, cậu ra lệnh lấy chiếc gương để bản thân soi thử. Nha hoàn thấy vậy liền dìu cậu xuống giường, đưa Vân Thành tới trước một chiếc gương.
Khập khiễng bước tới gần, Vân Thành trong phút chốc ngỡ ngàng khi nhìn vào:
*đây là mình ?! đúng là mình mà ?Sao,sao có thể đẹp thế chứ !?* - nhìn kĩ.
Một nhan sắc khuynh nước khuynh thành hiện ra trước mắt, khiến bản thân cậu cũng phải đứng hình. Đó là một làn da trắng mịn, hồng hào ,đôi mắt nghiêm chỉnh, tóc dài màu đen trông rất đẹp.
*aisss, cái quả đầu ta mới cắt mà giờ xuyên không một cái bỗng thành tóc dài, không, không thể chấp nhận*
"Vậy"
Cậu xoa mặt, tóc này có chút không quen mắt nên cậu nhìn một lúc.
"Công tử, nô tì sẽ đưa người lại giường nghỉ ngơi, có chuyện gì người không nhớ cứ hỏi nô tì " - dìu đứng dậy.
"...Ờ...ờm......" - Bước
Vừa ngồi xuống giường Vân Thành đã hỏi Cô nhóc :
"thế Ta hỏi lại ,bây giờ là Công Nguyên bao nhiêu rồi ? "
"Dạ thưa công tử , bây giờ là năm 1468, thời Trương Sở Đế XV ạ "
*trời đất, Nhị Công tử không nhớ gì thật hả...!?..* - Lo lắng.
" Cái gì cơ ? " - Hoảng loạn.
"Người sao vậy ạ,bĩnh tĩnh đã công tử....có lẽ người thực sự không còn chút kí ức nào nữa rồi !" - Lo âu, suy ngẫm bồn chồn.
*Không thể tin là mình xuyên không hẳn 6 Thế kỉ*- Mặt biến sắc, khó coi.
Vân Thành hỏi rất nhiều cũng bởi vì cậu xuyên không vào cơ thể này mà không biết trước danh tính .
Bất ngờ hơn nữa thì vị công tử mà cậu xuyên vào cũng tên là Lục Vân Thành. Đang hỏi chuyện thì có một nam nhân chạy vào ôm vồ lấy cậu:
"Đệ Đệ!! Đệ tỉnh rồi ! Hihi...." - ôm chặt cậu , Vân Thành ngơ ngác không biết nói gì.
"Đại Công Tử, người đừng quá lên thế! , Nhị công tử mới tỉnh thôi !" - lo lắng nhìn Vân Thành đang giãy giụa
" Vân Thành! để yên ta ôm một chút coi, đệ đã bất tỉnh lâu rồi, ta rất lo lắng " - Mặt mừng rỡ, rưng rưng.
" Đây là....?" - đẩy đẩy.
" Nhị công tử không phải sợ đâu ạ, đây là Đại Công tử, sư huynh của người...!" - Nhìn.
Đó là đại công tử Lục Thị, Lục Nhân. Một người ca ca lí tưởng mà bao nhiêu đứa trẻ trên đời này ao ước. Vì A Nhân rất chiều chuộng Vân Thành nên lo lắng , mừng rỡ đến rơi nước mắt là chuyện lẽ nhiên.
Lúc này Lục Nhân mới ý thức được rằng Vân Thành mất trí nhớ , anh rời khỏi cái ôm mà xoa xóa má cậu:
Trên nét mặt hài hòa, hiền dịu ấy hiện lên một sự lo lắng. Vừa vui vì cậu tỉnh lại nhưng cũng buồn vì có lẽ cậu không nhớ gì hết.
"Đệ thực sự không nhớ gì cả!!...không nhớ ca ca sao!?.."
"..................." - Vân Thành không biết nói gì, lắc lắc đầu tỏ vẻ đáng thương.
"Haizzzzz....! Không sao! Đợi Vân Thành bé nhỏ khỏe hẳn rồi chúng ta dạo quanh phủ, chắc chắn sẽ hồi tưởng lại kí ức thôi!"
Anh ghé sát lại chán cậu, hôn nhẹ một cái, âm giọng trìu mến, ấm áp của người sư huynh vừa quen vừa lạ này khiến cậu có chút cảm động
Sau hai ngày được thái y xem xét chuẩn đoán, theo dõi sức khỏe thì Vân Thành cũng có thể đi lại trong phủ, nói chung là các cơ trên người đều ổn định rồi. Việc bất tỉnh này đã dẫn đến sự xuyên không bất đắc dĩ.
Đúng là lòng dạ người khó đoán, chỉ vì một chút danh dự, tiền bạc , chức vị mà Lục Du Hiểu nhẫn tâm ra tay thẳng thừng với anh trai mình để bây giờ Vân Thành rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy ,trong khoảng thời gian điều trị sức khỏe cậu đã nghĩ rất nhiều đến Trịnh Vy. Cậu đã nhiều lúc rơi nước mắt vì hứa sẽ bảo vệ cô, hứa sau khi bổ nhiệm sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Vậy mà....lại không dữ được lời.
_________
*chap sau mình sẽ đổi cách xưng hô nhé.
Updated 27 Episodes
Comments
Đu bl vs tớ
ông huynh trưởng này kì quá🙄😅
2024-07-19
0
Đu bl vs tớ
j mà bé nhỏ
2024-07-19
0
Con nợ của Ilay Regrow
truyện hay, mong tác giả thường xuyên ra chap mới😋😋
2024-03-08
2