Cầm lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy, A Hoài nhớ về cô bạn nhỏ của mình. Đã hơn một tuần trôi qua, không biết cô ấy giờ đang làm gì? Hôm nay cũng là ngày anh được ra viện .
_ Con thu dọn hết đồ xong chưa ?
A Hoài quay sang nhìn ngoại, người bà anh luôn trân quý với mái tóc đã bạc trắng, gương mặt phúc hậu, giọng nói nhẹ nhàng luôn che chở bảo vệ đứa cháu mình. Anh bước đến bên bà với cái ôm ấm áp khiến ngoại bất ngờ đến phì cười .
_ Thằng bé này ! Hôm nay sao thế ? Lớn tới từng này, không được nhõng nhẽo nghe chưa !
_ Con cảm ơn ngoại. Con xin lỗi vì đã để ngoại lo.
_ Thôi ! Về nhà thôi con.
...****...
Từ xa xa thấp thoáng một ngôi nhà nhỏ, trước có một cây xoài to. Đây chắc là nhà của cô gái ấy. A Hoài không chằn chừ, anh tiến về phía ngôi nhà .
_ Xin hỏi có ai ở nhà không ạ ! Có ai ở nhà không ạ !
Anh gọi rất to mãi cũng chả ai lên tiếng, thấy có điều lạ , anh gõ cửa nhiều lần . Tiếng gọi của anh khiến người hàng xóm phát giác. Thấy có người lạ mặt, trong dáng vẻ thanh tú da trắng môi hồng, ông biết đây không phải là người vùng này .
_ Cậu kia, cậu tìm ai thế ?
_ Dạ , cho cháu hỏi, người trong nhà này đâu hết rồi ạ ?
_ Cậu từ đâu tới mà không biết ? Họ dọn đi rồi, đi cả tuần rồi.
_ Vậy chú biết họ đi đâu không ?
_ Không ! Họ đi trong đêm, nghe đâu vào thành phố .
Đôi mắt gượng buồn chứa niềm tâm sự , A Hoài cảm thấy hụt hẳn, niềm tin cuộc sống trong anh chổi dậy từ lần gặp cô gái nhỏ và giờ lại lấy đi mất khỏi tay anh. Có lẻ phải chăng là số phận ?
Sự trân trọc lo âu khiến anh không sao quên được hình bóng một cô bé ngây thơ hồn nhiên trong sáng. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của đứa cháu khiến người bà trở nên lo lắng.
_ Con có chuyện gì phải không? Hôm nay ngoại thấy con lạ lắm, không khoẻ ở đâu à ?
_ Con không sao ạ ! Ngoại đừng lo.
_ À ngoại ơi ! Con muốn trở lại thành phố. Con cũng học hết chương trình rồi, sắp tới còn lên đại học nữa. Nhưng con cũng chẳng muốn rời nơi này, ở đây có ngoại có cậu mợ ai cũng yêu thương con . Con không thể không đi, con còn một vài chuyện phải giải quyết, làm xong việc con sẽ quay về với ngoại .
_ Vậy cũng tốt, con cũng phải tiếp tục việc học của mình, ở thành phố điều kiện tốt hơn ở đây. Khi nào con đi ? Để ngoại chẩn bị ít quà cho con mang theo.
Sự yêu thương từ bà làm lòng anh đắng đo. Hơn ai hết anh biết rõ lòng mình , phải chăng A Hoài đi tìm lại cô bé ngôi sao nhỏ của anh?
...****...
_ Về rồi à ?
Giọng nói quen thuộc không ai khác chính là ba của A Hoài ông Tạ Lâm. Một đại gia có tiếng trong giới bất động sản với khối tài sản lên đến hàng ngàn tỷ. Dáng của người đàn ông trung niên đã ngài 50 , đôi mắt sắc bén với đôi mày to đen đậm .
Nhìn cậu con trai ngày nào giờ gầy guộc xanh xao, ông cũng không đành lòng trách mắng. Dù thương con nhưng là người trụ cột của gia đình ông cũng nén lòng mình .
_ Thôi ! Vào tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Con bé ba đâu ra mang đồ vào cho cậu .
Từ trên cầu thang, một người phụ nữ tầm ngoài 40, xinh đẹp ăn mặc sành điệu với dáng bộ lả lướt.
_ Con trai ngoan, sau con ra nông nỗi này. Ở quê ăn uống không đầy đủ sau ? Nhìn con hóc hác vậy. Để dì kêu tụi nhỏ hầm canh bổ cho con nhé !
_ Dạ ! Được rồi, con cảm ơn Dì.
_ Không phiền gì đâu ! Từ lúc con đi cái nhà này trống trải lắm. Dì cũng rất nhớ con nhưng do bận bịu công việc, không về thăm con được đừng trách Dì nha !
Bà ta vừa nói vừa cầm tay A Hoài, tỏ ra dáng vẻ một người mẹ thương con .
_ Sao con giám trách Dì được .
A Hoài biết rõ bà ta chỉ đang diễn cho ba anh xem, làm gì có chuyện yêu thương nào ở đây. Bà ta còn mong anh đừng về cân nhà này nữa, giờ anh đã về đây chắc sau này ngày tháng khó sống hơn .
_ Con trai à ! Tiểu Nguyệt mà biết con về chắc vui lắm, Hôm nay con bé đi học đàn không cũng sẽ ở nhà đợi con về .
Tiểu Nguyệt là con riêng của mẹ kế anh. Bà Nguyệt Lệ mang con mình về sống chung với ba anh và ông ấy coi con bé như con ruột của mình. Nhà không có con gái nên lúc nào ông cũng chìu chuộng Tiểu Nguyệt , cũng vì vậy mà tính cách con bé có phần bướng bỉnh hơi cao ngạo giống mẹ của mình. Từ lúc về đây, lúc nào con bé cũng bám theo anh vì Tiểu Nguyệt rất muốn trở thành vợ anh sao này, đó cũng là lí do A Hoài không thích Tiểu Nguyệt.
_ Con mệt rồi, con xin phép lên phòng .
Cánh cửa phòng mở ra, bao nhiêu ký ức ùa về. Anh nhớ mẹ nhớ những ngày tháng cùng mẹ sống vui vẻ nhưng giờ đây tất cả chỉ còn lại là tấm di ảnh của mẹ. Ngoại trừ phòng ngủ của anh ra tất cả đều bị mẹ kế thay đổi hết mọi thứ trong nhà .
Cầm chiếc lọ trên tay, anh biết rõ mình về đây làm gì. A Hoài đặt chiếc lọ chứa đầy những ngôi sao giấy bên cạnh bức ảnh của mẹ anh. Đó cũng là hai kỷ vật quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Updated 40 Episodes
Comments
Gohan
Rất đáng đọc
2024-06-12
0