Mối Tình Đầu Của Sếp Tổng
Y Lan như nghe ai gọi tên mình trong văng vẳng. Tiếng nói như ngày một xa hơn, thỉnh thoảng vang vọng xung quanh trong không gian mịt mờ của màng đêm tâm tối. Cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó chịu, bỗng từ đâu một tia sáng le lói chiếu sáng cả không gian. Cô giật mình tỉnh giấc đôi mắt liêm diêm mơ màng nhìn lên trần nhà vô cùng mệt mỏi.
Cô Hạ , mẹ của Y Lan luôn túc trực bên cô con gái nhỏ của mình. Bà vui mừng nghẹn ngào rưng rưng, giọt nước mắt lăn dài trên má, gương mặt thổn thức hiện rõ sự lo âu nhưng tiếng nói vẫn chứa đầy sự yêu thương ấm áp .
_ Con có đau ở đâu không? Để mẹ xem nào ! Hay mẹ đi gọi bác sĩ đến .
_ Con không sau mẹ ạ!
Y Lan vẫn cố gượng dậy. Cô nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trong bệnh viện.Vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang sảy ra.
_ Sao con vào đây thế mẹ? Con nhớ hôm qua con đang trên đường đến thư viện. Sau đó thì.....con không nhớ gì nữa cả.
_ Con cứ mãi mê ôn luyện chuyển cấp mà không quan tâm đến sức khỏe của mình.
Chẳng chịu ăn uống ngủ ngơi gì cả !
_ Người ta thấy con ngã bên đường nên đưa vào đây. Mẹ vẫn còn run rẩy khi nhận được điện thoại đây này .
Tuy lo lắng nhưng lúc nào cô Hạ cũng nhẹ nhàng ấm áp với đứa con gái nhỏ của mình. Có lẽ đó là tâm lí chung của tất cả những bà mẹ trên đời này. Đối với họ con cái là tài sản quý giá nhất.
_ Giờ con nằm đây nghĩ ngơi, mẹ đi lấy cho con chút nước ấm, chắc con khác rồi phải không ?
Nói xong bà vội vã rời phòng bệnh.
Dõi theo bóng mẹ đi dần xa, Y Lan chợt nhận ra có đôi mắt cứ dỗi theo cô và mẹ xuyên suốt câu chuyện từ buồng bệnh đối diện. Một người con trai có dáng cao thanh mảnh , gương mặt thanh tú với đôi mắt buồn rời rợi như chứa đầy niềm tâm sự. Nhận thấy có gì đó là lạ, cô bước xuống giường tiến lại cửa thì anh ta quay lưng đi .
Đúng lúc ấy mẹ của Y Lan cũng quay lại, bà nhìn con gái mình .
_ Sau thế, con cần mẹ giúp gì không?
_Không ! Con thấy trong phòng ngột ngạt quá định ra hàng lang hóng gió. Mẹ đi với con nha !
Y Lan xuất thân nghèo khó , bố mẹ cô ấy phải làm lụm vất vả nuôi hai chị em ăn học. Vì vậy từ nhỏ cô rất ý thức được hoàn cảnh của mình, cố gắng học tập vì chỉ như vậy gia đình cô mới thoát nghèo. Lần này cô muốn giành học bổng để ba mẹ đỡ vất vả hơn.Ước mơ lớn nhất của cô gái 15 tuổi là sau này trở thành kiến trúc sư, muốn tự tay mình xây cho ba mẹ một cân nhà có cả khuôn viên trồng đầy hoa.
Từ lầu hai nhìn xuống xa xa thấp thoáng một hàng phượng đỏ rực cả con đường.Tháng năm, tháng của loài hoa Phượng Vỹ , tháng của hy vọng và ước mơ của những cô cậu học trò. Những cánh phượng đỏ rực ví von như những cánh bướm mang bao hoài bão bay cao bay xa.
Đang đấm say trong ước mơ tươi đẹp thì bỗng Y Lan chợt thấy bóng người quen thuộc chính là người con trai có đôi mắt buồn luôn dõi theo mình lúc sáng. Anh ta đang tiến lại càng lúc khoảng cách càng gần , tim cô cũng đập theo mỗi lúc nhanh hơn. Trên má ửng hồng cô đứng người chết lặng.
Hai người bước qua nhau, ánh mắt tuy không nhìn nhau nhưng cả hai đều chung suy nghĩ . Một kẻ lạnh lùng nhưng chứa đầy tâm sự, một người chết lặng nhưng thổn thức con tim. Người đời thường gọi là tiếng sét ái tình nhưng đối với một chàng trai 18 tuổi và một cô gái mới học xong cấp hai thì tình huống này phải chăng là như vậy ?
Đã hai ngày trôi qua, Y Lan luôn trần trọc suy nghĩ, đây là lần đầu tiên trong đầu cô lại luôn có hình bóng thanh mãnh ấy. Trước giờ đối với Y Lan, ngoài việc học cô còn phụ mẹ bỏ rau ở chợ, chưa dám nghĩ chuyện trai gái bao giờ, vì cô biết mình còn quá nhỏ. Cô nghĩ mình nên tìm cách thoát khỏi sự u mê đó. Và rồi cô đi đến hành lang với hy vọng giải đáp thắc mắc lòng mình .
Đúng như những gì Y Lan đoán, chàng trai với vẻ ngoài thanh mãnh đã xuất hiện. Không biết con tim hay lí trí mách bảo, phải chăng hay sự tò mò cô quyết định hỏi cho ra lẽ.
_ Anh này ? Tại sao cứ nhìn tôi mãi vậy ? Chúng ta quen nhau à?
Anh ta ngẩn đầu nhìn về phía Y Lan.
_ Tôi tên A Hoài ( tên thường gọi ở nhà của Hoài An, chỉ có mẹ và bà ngoại mới gọi anh như vậy). Tôi không phải tên Anh Này. Với lại em không nhìn tôi sau biết tôi đang nhìn em .
Giọng nói khác xa với ngoại hình gầy guộc ấy khiến cho Y Lan mặc đỏ như hai trái quýt.
_ Ờ thì ơ....
Lắp ba lắp bắp không nói nên lời. Không để xấu hổ thêm, cô liền đổi chủ đề.
_ Tôi thấy hai chúng ta làm bạn với nhau đi. Ở trong cái bệnh viện này không có ai nói chuyện cũng buồn tẻ lắm .
A Hoài nhìn cô rồi mĩm cười.
_ Còn em tên gì? Thế vì sao em lại vào đây?
_ Sức khỏe tôi không tốt, chẳng may ngã xe được người dân đưa vào đây. Lúc ở nhà ba mẹ thường gọi tôi là ngôi sao nhỏ, với huy vọng mang điềm tốt lành. Hay anh cứ gọi tôi như vậy . Tôi cũng hy vọng mình được như những ngôi sao trên bầu trời kia, luôn luôn sáng. Mà anh thì sao lại vào đây A Hoài?
_ Tôi à ! Tôi bị trầm cảm !
A Hoài vừa dứt lời anh cũng quay sang nhìn cô, lúc này Y Lan đứng hình cô không hiểu tại sau một người cao gáo với gương mặt thanh tú ấy lại vì chuyện gì mà bị như vậy ? Ánh mắt cô chuyển từ tò mò sang thương cảm .
_ Tôi đùa đấy !
Nói xong anh ta mĩm cười với chiến tích lừa người của mình. Cô nhíu mày gắt giọng .
_ Anh vui lắm à !
A Hoài biết mình giỡn hơi quá với một cô gái ngây thơ .
_ Tôi xin lỗi, thật ra cũng gần như là vậy. Cho đến khi tôi gặp em .
Nói rồi anh quay qua nhìn cô, lúc này Y Lan như chết lặng .
Cơn gió chiều man mát thổi nhưng cách hoa bay khắp trời, nơi đây hai người bốn mắt nhìn nhau đẹp như bức tranh ngôn tình lãng mạn .
Updated 40 Episodes
Comments
Nguyễn Thanh Tuyến
sai chính tả nhiều nha tác giả ơi
2024-07-04
1
Nguyễn Thanh Tuyến
cao ráo
2024-07-04
0
Nguyễn Thanh Tuyến
*mặt
2024-07-04
0