- Hye Jin à\, mình xin lỗi\, là mình sai rồi.
- Cậu bôi nhọ danh dự của tôi rồi xin lỗi là xong sao? Dù xin lỗi thì cũng hãy lên hội đồng kỷ luật xin lỗi đi.
- Xin cậu đó\, làm ơn đi mà. Mình... sau này muốn làm MC truyền hình\, học bạ của mình không thể bị dính vết đen được.
- Chuyện cậu muốn làm gì đâu liên quan đến tôi. Hơn nữa\, nếu đã có ước mơ thì trước khi làm gì phải dùng cái đầu để suy nghĩ chứ. Não cậu để trang trí à.
Hye Jin không để ý nữa mà quay đi. Nhưng...
- Coi như mình xin cậu đi...
My Hee vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Hye Jin. Hành động này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ kể cả Hye Jin, không ngờ cô ta lại làm đến mức này.
- Người khác nhìn vào còn tưởng cậu đắc tội tày trời với tôi đấy.
- Coi như cậu giúp mình đi. Mình sẽ đi giải thích với thầy xin thầy tha thứ. Cậu làm ơn bỏ qua cho mình được không?
Hye Jin vốn định dọa cho cô ta sợ một lần rồi lần sau đừng có động vào cô nữa nhưng không ngờ cô ta lại làm đến mức này. Cô cũng đâu muốn triệt đường sống của ai.
- Được rồi\, coi như tôi dẫm phải bãi phân chó vậy.
Hye Jin nói xong rồi thì bỏ ra ngoài lớp. Tae Joon thấy thế thì đuổi theo sau.
My Hee đứng lên trong sự nhục nhã. Những ánh nhìn phán xét của những người bạn trong lớp rồi ở ngoài cửa lớp khiến cô ta chẳng còn mặt mũi nào nữa cả. Những lời xì xầm bên ngoài khiến cho My Hee chỉ muốn bốc hơi khỏi trái đất này thôi. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu sự nhục nhã lớn thế này.
- Thấy chưa\, đã bảo có uẩn khúc gì mà.
- My Hee này cũng quá thủ đoạn rồi. Ai ngờ cậu ta lại có thể làm ra chuyện đó.
- Nhưng sao cậu ta phải làm thế với Hye Jin chứ.
- Nhưng mà Hye Jin đúng là ngầu thật đó.
- Động vào danh dự của người ta mà.
....
Sau một tuần, hôm đó không thấy My Hee đến lớp nữa. Sau đó thầy thông báo là My Hee đã chuyển trường rồi, nghe nói là sẽ đi du học. Nhưng tất cả học sinh trong trường đều đồn rằng chắc cậu ta không chịu được sự bàn tán của học sinh trong trường nên mới quyết định rời đi đó.
Hôm nay là sinh nhật của Tae Joon, sáng sớm đã được ăn canh rong biển và nhận lời chúc sinh nhật thật ấm áp của mẹ nên cậu nhóc đã kỳ vọng sinh nhật năm nay cũng thật vui vẻ như mọi năm. Nhưng có vẻ như chẳng một ai nhớ đến sinh nhật cậu nhóc cả. Điều này làm cho cậu nhóc có chút thất vọng trong lòng.
Tối đến, cậu nhóc ngồi trên bàn học nhìn điện thoại chằm chằm, dường như đang chờ tin nhắn của ai đó. Nhưng càng chờ càng thất vọng. Chiếc điện thoại cứ im lìm mãi.
- Con chào dì.
- Hye Jin hả con\, vào đi.
- Tae Joon có nhà không dì.
- Nó vừa mới đi tắm\, con vào trong phòng chờ nó chút nhé. Cầm theo cái này uống nè. - Mẹ Tae Joon dúi vào tay Hye Jin một chai nước ép.
Hye Jin cười rồi cũng đi vào phòng của Tae Joon nhìn cậu nhóc. Ngắm nghía một chút, ảnh của cậu nhóc và cô bé chụp chung được dán đầy trong phòng, còn có những bức ảnh cậu nhóc chụp trộm cô bé nữa.
Ánh mắt cô bé di chuyển xuống màn hình máy tính đang mở, bên trong đó là một đề án gì đó của cậu nhóc.
- Cậu sang lúc nào thế. - Tae Joon bước vào phòng thấy Hye Jin thì có chút giật mình.
- Mới thôi. Này\, thay đồ đi. Đi chỗ này với mình.
- Đi đâu. - Giọng cậu nhóc rõ hào hứng\, chắc là nhớ ra sinh nhật cậu rồi nên bảo đi ăn sinh nhật đây mà.
- Mua sách. Sợ nặng nên gọi cậu đi.
- Chỉ có thế thôi sao?
- Chứ cậu nghĩ gì nữa. Nhanh lên.
- Ò. - Cậu nhóc thất vọng lủi thủi đi lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay.
Hye Jin nhìn thấy biểu cảm đó thì mỉm cười.
Đang trên đường đi thì Hye Jin nhận được điện thoại của ai đó.
- Sao? Ở đâu?
- Ừm biết rồi\, đến ngay.
Nghe điện thoại xong cô bé đột nhiên quay ra đằng sau nắm lấy tay cậu bé.
- Đi thôi.
- Có chuyện gì thế.
- Jong Min gây chuyện ở quán hát rồi.
- Sao? Tự nhiên đến đó làm gì.
- Đừng hỏi nữa\, không còn thời gian đâu.
Dứt lời Hye Jin kéo cậu bé chạy đi một mạch. Tae Joon đằng sau nhìn thấy Hye Jin đang nắm chặt tay mình thì tự nhiên nở nụ cười mãn nguyện.
Chạy một mạch xong cũng đã đến được quán hát. Hai người đứng trước cửa phòng quán hát.
- Cậu ấy trong này sao. - Tae Joon quay sang Hye Jin hỏi.
- Ừ\, vào đi.
Tae Joon không do dự mà mở cửa bước vào.
- Jong Min...
- Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you
- Tae Joon à\, chúc mừng sinh nhật.
Trước mặt Tae Joon là Jong Min đang cầm bánh kem có chiếc nến nhỏ, còn Ha In và Mi Soo đang hát chúc mừng sinh nhật, xung quanh căn phòng cũng được trang trí dòng chữ Happy birthday to đùng cùng với tuổi của Tae Joon. Cậu nhóc vừa bất ngờ vừa cảm động đến mức sắp khóc rồi.
- Các cậu...
Hye Jin đi đến đội chiếc mũ sinh nhật lên cho cậu.
- Mau ước rồi thổi nến đi.
Tae Joon mỉm cười rồi nhắm mắt lại, chắp tay ước nguyện rồi thổi nến.
- Được rồi\, nhập tiệc thôi.
- Mình còn tưởng các cậu không nhớ sinh nhật mình.
- Sao mà quên được. Tự nhiên muốn làm khác mọi năm cho cậu bất ngờ thôi. - Jong Min cười tự hào vì kế hoạch của mình đã thành công.
- Sao. Cậu bất ngờ lắm chứ gì\, còn suýt khóc kìa.
Mi Soo nói rồi lấy bánh kem trét lên mặt Tae Joon. Cả đám trét qua trét lại rồi cười haha với nhau. Hye Jin đứng bên cạnh cũng cười theo.
Cả đám ăn uống rồi hát hò, nhảy nhót với nhau đến muộn mới chịu về nhà.
Trên đường về nhà Tae Joon vẫn vui đến nỗi cười không khép được miệng.
- Cậu vui đến thế sao?
- Đương nhiên rồi\, một năm chỉ có một ngày sinh nhật thôi.
- Này\, quà cho cậu đấy.
Hye Jin lấy từ trong túi ra một chiếc túi bé xinh rồi đưa cho Tae Joon.
- Còn được tặng quà nữa sao? Cảm ơn cậu. - Tae Joon nhận lấy món quà mà trên gương mặt viết lên 2 chữ hạnh phúc.
- Lúc tối mình có thấy cậu đang làm đề án học bổng gì đó. Cậu định đi du học sao?
- Không có. Mình chỉ hứng thú với đề tài đó nên làm nộp thử thôi. Mục tiêu của mình... là trở thành cầu thủ bóng rổ mà... - Tae Joon nhìn chiếc băng đô đeo tay mà Hye Jin vừa tặng cho cậu thì ý chí trở thành cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp trong cậu lại tăng lên nữa rồi. Vì đó là\, điều mà Hye Jin mong muốn.
...
Một nữ sinh yếu đuối đang bị một đám chị đại học đường ép vào tưởng, trên gương mặt của mấy bạn học cầm đầu đó không có một chút thiện cảm nào cả. Nữ sinh đang bị ép vào tường gương mặt sợ sệt không dám nói gì, nhưng có vẻ như chuyện này đã xảy ra với cậu ấy nhiều lần trước đó rồi.
Đứa cầm đầu tiến đến vuốt tóc cậu bạn đó rồi giật mạnh xuống, nữ sinh cũng chỉ biết kêu lên những tiếng kêu yếu ớt. Ở đây là nhà vệ sinh nữ, đã có rất nhiều top học sinh đi vào rồi lại đi ra ngay, họ đã nhìn thấy cảnh tượng bạn học mình đang bị bắt nạt nhưng đều chọn cách không dính dáng tới. Vì nếu can thiệp vào thì ngày mai có thể chính họ là người bị bắt nạt. Chính vì thế nên tình trạng bạo lực học đường vẫn không thể chấm dứt được.
- Đã bảo hôm nay phải có tiền cho tụi này mà. Tiền đâu. - Nữ sinh cầm đầu hất hàm về phía cậu bạn bị bắt nạt.
- Mình... sao mình có số tiền lớn đó được. - Nữ sinh sợ hãi đáp lại.
- Chết tiệt\, không có thì phải làm sao cho có chứ. Mày muốn chết à.
Nữ sinh cầm đầu tức giận giơ tay lên định đánh vào mặt cậu bạn kia, nhưng đột nhiên trong buông vệ sinh có tiếng xả nước, đám đó không sợ nhưng vẫn cứ là dừng tay lại trước đã.
Hye Jin từ trong buồng vệ sinh mở cửa đi ra. Phong thái hiên ngang chẳng sợ ai cả. Cô bé liếc nhìn đám chị đại học đường bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại nhìn về phía cậu bạn đang sợ hãi nép vào tường.
Hye Jin hiên ngang đi đến bồn rửa tay như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng...
- Các cậu là ăn mày à? - Hye Jin vừa chỉnh lại tóc\, nhìn vào trong gương mà nói với mấy đứa bắt nạt đó.
- Khốn kiếp\, mày nói gì. - Bị xúc phạm bởi một con oắt con\, đứa cầm đầu định tiến tới cho Hye Jin một bài học nhưng đàn em của nó đã kịp ngăn lại. Tiếng tăm của Hye Jin trong trường này chúng cũng biết ít nhiều.
- Ăn mày thì cũng phải có tự trọng một chút\, xin người ta không cho thì thôi đi.
- Ngậm miệng chó của mày lại trước khi tao đấm vỡ nó.
- Mày cứ thử xem. - Hye Jin tiến lại gần tên cầm đầu\, dùng ánh mắt thách thức nhìn cậu ta.
Có tức giận đến đâu thì tụi này cũng chẳng dám động vào Hye Jin rồi rước họa vào thân.
- Đi thôi.
Hye Jin kéo tay nữ sinh bị bắt nạt ra khỏi nhà vệ sinh trước sự tức giận và ngỡ ngàng của đám bắt nạt.
Đi được một đoạn đường khá xa Hye Jin với buông tay cậu bạn đó ra.
- Cảm... cảm ơn... cậu nhiều lắm.
- Đừng cảm ơn tôi. Vì tôi chỉ cứu được cậu lần này thôi. Sẽ còn rất nhiều lần khác chúng lại đến tìm cậu.
- Dù thế thì mình cũng rất vui. Ít nhất\, có người đã từng cứu mình\, dù chỉ một lần.
- Trên đời này chỉ có bản thân cậu mới cứu được cậu thôi. Ít nhất thì cậu cũng phải học cách chống trả lại chứ. Lần đầu tiên chống trả có thể bị đánh cho tơi bời\, lần thứ 2 vẫn tái diễn như thế. Nhưng ít nhất chúng cũng thấy được sự phản kháng của cậu chứ không phải là hèn nhát chịu đựng thế này.
Cậu bạn đó cúi gằm mặt vì xấu hổ. Tâm tư của cậu ấy như bị Hye Jin nhìn thấy hết vậy.
Hye Jin không nói gì nữa mà quay người bước đi. Đi được mấy bước, cô bé quay đầu lại.
- Đừng quên\, cậu cũng là con gái của ai đó. Chẳng ai được phép làm tổn thương cậu cả.
Hye Jin đã đi xa, để lại cậu bạn đó với những giọt nước mắt rơi bộp bộp xuống bàn tay đang nắm chặt vạt áo của mình.
"Kim Hye Jin..."
Updated 54 Episodes
Comments