Sau một giấc ngủ dài cô nằm trên giường bắt đầu sắp xếp lại kí ức của bản thân .
Bây giờ cô ở trong cơ thể của đứa bé 6 tuổi thời gian cách thảm kịch của nguyên thân còn mười năm nữa cô không vội vàng làm gì cả.
Ôn Lung hỏi hệ thống trong đầu " hệ thống đại nhân ngài ở đây không?"
Hệ thống 368 liền trả lời: [ 368 phục vụ kí chủ 24/24h ]
" Nhiệm vụ này có quy định thời gian là bao lâu? Làm nhiệm vụ thì có quy tắc bắt buộc gì không ? "
Giọng nói máy móc lại vang lên: [ kí chủ ngài cần lưu ý một số điều :
Nhiệm vụ này giới hạn thời gian là 20 năm.
Còn quy tắc cũng không có quy tắc gì cả . Nhưng mà tôi khuyên cô không nên giết nhiều người trong thế giới nhiệm vụ , sẽ bị thiên đạo để ý đó. Đặc biệt là mấy thế giới pháp trị như này. À còn nữa đừng để người khác biết cô thay thế nguyên thân ]
" Ta hiểu rồi" Ôn Lung không nhanh không chậm đáp lại .
________________
'Cốc......cốc '
" Tiểu thư.... em dậy chưa? " Ôn Lung nhìn cánh cửa tinh xảo nơi phát ra âm thanh. Theo kí ức nguyên chủ đó là một người làm trong nhà.
Cô theo bản năng nhớ lại lời nói và hành động của nguyên chủ, một lúc sau liền nói : " ta dậy rồi "
Nghe thế người làm liền đáp " ông chủ bà chủ đang ở dưới, bảo tôi lên gọi cô chủ xuống ăn cơm " nghe vậy tiếng bước chân người làm đi càng xa
" Uhm.... ta tí nữa ta xuống " Ôn Lung vội vàng xuống giường chỉnh trang lại quần áo .
Ôn Lung chậm chạp bước xuống cầu thang trên tay còn cầm theo con thỏ bông yêu thích của nguyên chủ. Có phải do ảnh hưởng của nguyên thân hay không cô bây giờ cũng rất thích những thứ khả ái.
" Lâm Lạc con qua đây , nhanh lên xem nào" giọng người đàn ông nghiêm nghị vang lên pha lẫn chút quở trách nho nhỏ.
Ôn Lung nhanh nhẹn chạy qua chỗ người đàn ông , cô cười tươi giọng mừng rỡ nói : " ba ơi, con nhớ ba nhiều lắm" . Ba Lâm nghe vậy liền cười nhạt, lấy tay ôm cô vào lòng nhéo nhéo mũi cô. Được bế nhấc bổng lên cao cô sợ hãi ôm chặt cổ Ba Lâm , Ôn Lung sợ hãi hét lên " ba ba thả con xuống, con sợ" ba Lâm còn muốn chơi thêm lúc nữa nhưng thấy khuôn mặt nhăn nhó của con gái, Ông vô thức thả cô xuống ghế ngồi.
" Lâm Hành, cái ông này làm cái gì vậy hả? " Mẹ Lâm từ trong phòng bếp ra đánh ba Lâm một cái .
Ôn Lung nhìn thấy họ chọc ghẹo nhau trước mặt mình cô vô thức cười rộ rồi nước mắt lại rơi tim cô chợt nhói lên một cái.
Hai vợ chồng đang cười đùa nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của con gái có chút hoảng hốt tiến đến trước mặt cô an ủi cô.
Ba Lâm sứt đầu mẻ trán nói " Lạc Lạc đừng khóc, tí ba ba làm ngựa cho con cưỡi được không?"
Mẹ Lâm ôm cô vào lòng an ủi cô, không hiểu sao con gái mình hôm nay lại thích khóc như vậy.
".....Ức... in lỗi.....xin lỗi.. ba mẹ.. ức " cô khóc nấc lên không kiểm soát được cảm xúc của mình, nước mắt cô rơi lộp bộp xuống trong miệng lẩm bẩm 2 chữ xin lỗi
Ôn Lung biết đây không phải cảm xúc của mình là của nguyên chủ, cô không biết làm gì đành để mặc cảm xúc nguyên chủ phát tiết ra.
Ôn Lung không biết mình đã khóc bao lâu giường như cảm thấy bản thân nắm được quyền kiểm soát hoàn toàn cô bình tĩnh nhìn hai người đang lo lắng nhìn mình chằm chằm cô nói: " ba, mẹ con mơ thấy ác mộng. Con thấy hai người đều rời bỏ con" vì khóc quá nhiều giọng cô khàn khàn kết hợp với đôi mắt sưng đỏ, cô càng đáng thương trong mắt cha mẹ.
Mẹ Lâm nhìn cô rồi lại ôm cô vào lòng, nghẹn ngào nói: " cha mẹ làm sao có thể bỏ con được , con là cục cưng, là bảo bối của cha mẹ" cha Lâm cũng gật đầu phụ họa nói: " chỉ cần nói với ba, ba sẽ tiêu diệt hết tất cả mọi thứ làm con tổn thương "
Cô nhìn hai người tìm mọi cách an ủi cô, Ôn Lung vô thố cười ra tiếng .
Cô muốn chuyển chủ đề liền mấp máy tiếng nói: " ba , mẹ ăn cơm" .
Nghe vậy cả nhà ba người bắt đầu vào bàn ăn đã dọn sẵn.
Cơm nước xong xuôi . Mẹ Lâm sợ cô không ngủ được liền vào phòng cô ngủ tối nay trong đôi mắt ai oán của ba Lâm.
Do cô ngủ trưa quá nhiều nên không ngủ được chỉ đành nhắm mắt vờ ngủ để mẹ Lâm yên tâm , nghe tiếng thở đều đều bên cạnh cô, Ôn Lung mới mở đôi mắt len láy nhìn lên trần nhà với tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, cô nằm một lúc lại thiếp đi khi nào không hay.
Mấy ngày nay, hai vợ chồng vẫn quan sát con gái mình, thấy không có vấn đề liền thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày sau cũng không có chuyện gì xảy ra, cô bắt đầu chuốt lại kí ức và vạch ra kế hoạch cho tương lai.
Ôn Lung cố gắng bắt chước những lời nói và hành động của nguyên chủ trước kia đồng thời cũng từ từ thay đổi nhận thức của mọi người xung quanh về cô một cách chậm rãi, lúc trước được ba mẹ cưng chiều liền muốn thứ gì có thứ đó, không được cô sẽ khóc nháo còn mắng người làm trong nhà người duy nhất mà nguyên chủ sợ chỉ có ba mình thôi, bây giờ Ôn Lung đổi lại cô cũng làm vậy nhưng với tần suất ít hơn rồi không còn nữa ..
Mọi người xung quanh cũng không cảm thấy gì dù sao trẻ con càng lớn càng trưởng thành mà. Ba mẹ Lâm cũng cảm thấy rất tốt, bây giờ cô ngoan ngoãn lễ phép cảm giác dịu dàng hơn hẳn. Tuy mới bảy tuổi lại có khí chất nhẹ nhàng ưu nhã của tiểu thư thế gia .
Ba mẹ Lâm rất hài lòng, nhà họ chỉ có một đứa con gái, nên tất nhiên tập đoàn Ôn gia với tất cả tài sản của họ đều sẽ là của con gái họ , con gái có tư duy càng trưởng thành thì càng có lợi hơn cho nó thừa kế công ty.
Ba Lâm vui mừng ông không nói hai lời liền đưa cô đến công ty từ từ bồi dưỡng. Thực ra lúc trước Ba Lâm cũng dẫn nguyên chủ đi tới công ty làm việc nhưng mà Lâm Lạc không chú tâm vào những gì ông nói, chỉ biết chơi khắp văn phòng ông , trong một lần bất cẩn nghịch máy cà phê tự động, cô ấy bị bỏng một bên tay may mắn nhanh chóng sơ cứu nên không để lại sẹo. Vì chuyện này mà ba mẹ Lâm đã chiến tranh một đoạn thời gian, Lâm Lạc cũng có bóng ma tâm lý với công ty, cô ấy không muốn đến đó nữa, nên ba Lâm từ bỏ việc bồi dưỡng con gái mình.
Hiện tại người trong cơ thể này là cô , Ôn Lung rất vui lòng để ba Lâm chỉ dạy.
Từ lúc đó sáng nào cũng có hai cha còn một lớn một nhỏ tạm biệt mẹ Lâm đi đến công ty.
Ôn Lung đi thì rất háo hức ánh mắt phát sáng như sao nhìn ba mình, cô cảm thấy thế gian này rất thú vị nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Tuy tiếp thu kí ức nguyên chủ nhưng tất cả đều rất mơ hồ suy cho cùng đó không phải là cô.
Ba Lâm mỉm cười, nhéo nhéo mũi cô. Cô biết ba Lâm thương nguyên chủ rất nhiều, nhưng ông lại không có nhiều cảm xúc mặt lúc nào cũng lạnh lùng như băng. Khiến cho nguyên chủ sợ ông, cảm giác tuy thương lại không dám đến gần .
Nghĩ vậy khóe mắt cô chua sót, cô lại nhớ tới gia đình mình rồi , cô nhớ phụ thân cô nhớ mẫu thân, nhớ đệ đệ , kí ức lại ùa về tràn ngập trong đầu cô. Ôn Lung cố nuốt nước mắt vào trong tim, không để lộ ra dấu vết nào, chỉ là đôi mắt thanh minh dường như mất đi ánh sáng.
Updated 35 Episodes
Comments
manzanita_w 🍏🍎🍏
Đọc xong muốn giữ ngay tác phẩm này👌🏻😍
2024-08-03
0