Ánh sáng từ đấu trường lấp lánh phản chiếu lên khán đài, nơi Vân Ngạn đang đứng – một bóng dáng cao lớn trong bộ y phục đen huyền bí, đường nét sắc lạnh nổi bật dưới ánh sáng nhạt nhòa. Vẻ đẹp của hắn hoàn toàn đối lập với sự tàn nhẫn vang danh khắp giới tu tiên. Vân Ngạn, phản diện ma đầu trong nguyên tác, là kẻ giết người không chớp mắt, một nhân vật được xây dựng với máu lạnh và ác tâm – nhưng đối diện với hắn trong hiện thực lại khiến Lục Hạ Vũ cảm thấy có chút gì đó phức tạp khó diễn tả.
Lục Hạ Vũ đứng từ xa, cố gắng giữ bình tĩnh trước sức ép vô hình tỏa ra từ người này. Đôi mắt Vân Ngạn như băng giá, từng cử chỉ của hắn đều mang theo sự tự tin của kẻ đứng trên cao. Hắn nhấc tay, khẽ vuốt lại chiếc áo choàng đen, mỗi động tác đều toát lên sự kiểm soát hoàn hảo và vẻ kiêu ngạo tự nhiên, giống như hắn chẳng xem bất cứ ai trong Đại Hội là đối thủ xứng tầm.
Đột nhiên, ánh mắt của Vân Ngạn lia qua chỗ của Lục Hạ Vũ. Ánh nhìn sắc bén như xuyên qua tâm trí của cậu, khiến Hạ Vũ không khỏi cảm thấy căng thẳng. Ngay giây phút đó, Vân Ngạn nhếch môi cười, nụ cười ấy không phải là kiểu nụ cười thân thiện, mà là một nụ cười thách thức, đầy vẻ khinh miệt. Nhưng đồng thời, có một tia ánh sáng lóe lên trong mắt hắn – một sự đánh giá, hay thậm chí là sự tán thưởng.
"Lục Hạ Vũ, ngươi có vẻ khá hơn so với đám người vô dụng kia." Giọng nói của hắn trầm thấp, lạnh lẽo như gió đông, nhưng lại khiến người nghe không thể không chú ý. "Nhưng nhớ kỹ điều này, trong thế giới của ta, ngươi chẳng khác gì một con kiến. Đừng vì một chút thành tựu mà ngông cuồng nghĩ mình có thể đối đầu với ta."
Những lời lẽ cay nghiệt ấy như lưỡi dao cứa vào lòng tự tôn của Lục Hạ Vũ, nhưng cậu lại cảm nhận được một thứ gì đó khác trong lời nói của Vân Ngạn – như thể hắn đang cố tình thử thách, thậm chí là muốn khơi dậy sự quyết tâm từ cậu. Lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa khó chịu, vừa tò mò lẫn lộn. "Ta biết rõ sự khác biệt giữa chúng ta, nhưng không có nghĩa ta sẽ lùi bước. Nếu cần phải đối đầu với ngươi để bước lên con đường này, ta cũng sẵn sàng," Lục Hạ Vũ đáp, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Vân Ngạn nhếch mép cười, nụ cười đó vừa khinh thường, vừa có chút gì đó hứng thú. Hắn bước lại gần hơn, đến nỗi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài bước chân. Lục Hạ Vũ cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ người hắn tỏa ra, pha lẫn một mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, kì lạ thay, không giống với vẻ tàn nhẫn của hắn chút nào.
"Ngươi có gan đấy, nhưng đừng vội tự mãn," Vân Ngạn nói, giọng nói vang lên như tiếng chuông vang vọng, sắc lạnh mà vẫn đầy quyến rũ. "Nếu ngươi muốn sống sót và đứng vững trên con đường này, hãy nhớ rằng ta không phải là loại người mà ngươi có thể dễ dàng xem nhẹ."
Lục Hạ Vũ nắm chặt tay, cảm giác áp lực như đè nặng trong lòng ngực. Nhưng lạ lùng thay, ánh mắt lạnh lẽo của Vân Ngạn lại không hoàn toàn đáng sợ như cậu nghĩ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhìn thấy điều gì đó thoáng qua đôi mắt của hắn – một tia cô độc, một chút trống rỗng, như thể hắn đã chôn giấu nỗi đau nào đó rất sâu trong lòng. Trái tim Hạ Vũ bất giác chùng xuống. Cậu không thể giải thích tại sao lại có chút thiện cảm khó hiểu dành cho hắn, kẻ tàn bạo và đáng sợ như một con quỷ.
Giữa lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay bay vài sợi tóc của Vân Ngạn. Hắn khẽ quay người, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lục Hạ Vũ, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. "Nếu ngươi có thể sống sót đến cuối Đại Hội này, có lẽ chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại." Rồi hắn quay lưng bỏ đi, bóng dáng cao lớn ấy hòa vào đám đông, để lại Lục Hạ Vũ đứng đó với trái tim đập mạnh, đầu óc tràn đầy những suy nghĩ mâu thuẫn.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó làm lòng Hạ Vũ dậy sóng. Rõ ràng, Vân Ngạn là kẻ mà cậu nên tránh xa, nhưng đồng thời lại có điều gì đó ở hắn khiến cậu muốn biết thêm. Cậu tự hỏi, liệu đằng sau sự tàn nhẫn ấy có phải là một trái tim tổn thương sâu sắc? Liệu hắn đã phải trải qua điều gì để trở nên lạnh lùng và cô độc đến vậy?
Tối hôm đó, khi ngồi trong phòng mình, Lục Hạ Vũ không ngừng nghĩ về ánh mắt của Vân Ngạn, về cảm giác kỳ lạ khi đứng cạnh hắn. Dường như, cậu đang bước vào một con đường nguy hiểm, nhưng đồng thời, cảm giác muốn hiểu rõ hơn về Vân Ngạn cũng không ngừng thôi thúc cậu. Cậu tự nhủ rằng sẽ phải cẩn trọng, không để bất kỳ thiện cảm nào làm mờ mắt mình, nhưng lại không thể phủ nhận rằng trong lòng mình đã gieo một chút tò mò về kẻ phản diện đầy bí ẩn này.
Ngày mai sẽ lại là một ngày đấu đầy căng thẳng. Lục Hạ Vũ biết rằng, để tồn tại và vượt qua Đại Hội, cậu sẽ phải đối mặt không chỉ với những đối thủ mạnh mẽ mà còn với chính bản thân, với những cảm xúc mâu thuẫn đang nảy sinh. Và có lẽ, sợi dây số phận đã lặng lẽ buộc chặt cậu với Vân Ngạn, tạo nên một kết nối mà không ai ngờ đến.
Updated 87 Episodes
Comments