Con quái vật to lớn phóng đến, Hoàng Phi chỉ kịp tránh né đòn tấn công của nó. Ở trên cây, con quái vật mất đà rơi thẳng xuống đất hiện nguyên hình là một con báo xám, nó nhanh như chớp trèo lên cây cao chỉ trong phút chốc.
Mặc dù loài này khác lạ nhưng khả năng của thú săn mồi với tốc độ cao vẫn còn đó tuy nhiên con này lớn hơn với những con báo bình thường cậu vẫn hay xem trên mạng ở kiếp trước. Biết rằng cậu chẳng thể chạy lại nó thế nhưng nó chỉ bức tốc nhanh nhất trên đường thẳng và trên thảo nguyên mà thôi.
Đấy là suy đoán của cậu nhưng Hoàng Phi đã đánh giá thấp loài thú săn mồi. Con báo xám ở trên cây chăm chú nhìn Hoàng Phi chạy còn nó chỉ lấy đà nhảy mấy cái liền ở ngay trước mặt cậu.
Thấy con báo ở ngay trước mặt khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
" Cái đ*o gì ảo vậy!"
Chửi thì chửi mà chạy thì phải kiếm đường khác. Con báo phóng tốc độ kinh hoàng chớp mắt đã đuổi ngay sát phía sau. Lúc nó đến gần cũng là lúc nó tóm được cậu, Hoàng Phi lập tức cúi thấp người xuống khiến nó vồ hụt, nhiêu đó cũng thuận lợi giúp cậu trốn vào một hốc cây bị ngã giữa rừng.
Con báo xám to lớn không thể chui vào được, nó chỉ thò chân vào cào cấu loạn xạ bên trong. Nhân cơ hội đó Hoàng Phi đâm vào phần mô mềm ở chân trước khiến nó gầm lên đau đớn. Tuy nhiễn nó vẫn không dừng lại bắt đầu điên cuồng phá vỡ cái cây ấy chỉ để bắt được mồi. Một kiếm bằng gỗ chẳng thế nào đâm thủng được lớp biểu bì bên ngoài của nó nên chỉ có thể chờ nó há miệng lần nữa cậu liền đâm sâu vào bên trong, thậm chí còn phải khuấy động thật mạnh ở bên trong con báo ấy. Khiến nó đau đớn rồi gục ngã.
Sau một lúc không thấy con báo có động tĩnh, Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhổ chiếc răng nanh của con báo rồi dùng nó để xé thịt. Lúc này trời cũng đã tối cậu phải nhóm lửa thì mất thêm một khoảng thời gian nhưng điều đó cũng giúp cậu tránh được một số phiền phức nhỏ. Lấy thịt báo để bù đắp dinh dưỡng, lấy cây gỗ làm giường ngủ để lại sức. Trong lúc mơ màng, ý thức của cậu vô tình đi vào một nơi xa lạ, nơi này thật yên bình, dưới chân cậu toàn là nước, nó không phản chiếu lại lại cái bóng của cậu. Phi ngạc nhiên.
" Điều này thật kỳ diệu."
Lúc này cậu lại không biết phải đi đâu. Bất ngờ từ trong không trung có một cuốn sách to lớn hiện ra. Sự xuất hiện của nó làm cậu phải bật người tỉnh dậy, một cơn đau đầu ập đến bất ngờ khiến đầu cậu như muốn nổ tung. Tiếng hét của cậu chẳng thể nào kiềm chế mà phát ra thứ âm thanh lớn. Điều này đã thu hút một số con thú săn mồi ban đêm đến gần.
Cơn đau đầu mà cậu đang chịu đựng không đơn thuần chỉ là đau về thể xác, nó còn ảnh hưởng đến cả linh hồn lẫn thức hải tu vi kinh mạnh và mọi thứ bên trong con người cậu.
Từ trong bóng tối, có một bầy sói đang chăm chú nhìn con mồi đang quằn quại đau đớn khổ sở. Thêm nữa có một số con thú khác cũng tiến lại gần tranh mồi. Một thứ âm thanh từ trong thức hải của cậu giải phóng ra một cỗ sức mạnh khiến những con yêu thú dù có hay không đề phòng đều bị chết không rõ nguyên do.
Bản thân Hoàng Phi cũng mất đi ý thức đến sáng hôm sau. Cậu tỉnh lại thì xung quanh chỉ có xác động vật là nằm rải rác. Nhìn sơ cũng hơn chục con, tất cả đều là thú săn gần như có đủ loài.
Lúc này cơn đau dư chấn còn đêm qua truyền đến khiến cậu choáng váng. Cậu nhắm mắt lại liền ở trong thức hải, mọi suy nghĩ của cậu muốn hỏi liền được giải đáp.
Cuốn sách Hà Đồ Lạc Thư mở ra, một dòng chữ cổ hiện ra khiến cậu không thể hiểu được nó ghi gì bèn ghi nhớ dòng chữ đó rồi nhờ người dịch hộ.
Trở lại hiện thực, Phi nhìn quanh không có động tĩnh gì khác cũng chẳng muốn ở lại đây lâu, chỉ cần lấy ít thịt để cầm mang đi xem như lương thực dữ trữ. Ngoài ra còn mất thêm thời gian lọc da làm thành chiếc áo lông thú.
Trong cậu đang lúi cúi cắt thịt thì có viên bi từ trong đầu con báo rơi ra. Cậu lấy làm lạ nhưng cũng chẳng quan tâm lắm nhanh chóng cất nó vào túi rồi tiếp tục công việc. Công việc lọc da thú chậm hơn cậu nghỉ vì vậy đành phải qua thêm 1 đêm ở trong rừng nữa rồi mới về. Tổng đồ cậu thu được 16 chiếc da thú, 16 viên bi, vài chiếc răng manh, 10 kg thịt hong khô xong xui thì cậu lập tức trở về dựa theo ánh mặt trời mà tìm đường.
Mất cả một ngày cậu mới tìm được lối ra. Từ giờ cho đến khi diễn ra đại hội Vu Lang Chúc Nữ còn gần hai tháng nên hiện tại không quá vội. Phi liền đi tìm Lưu Ly nhưng lại chẳng biết tìm nơi nào.
" Chậc, thời gian còn quá nhiều, ta nên làm gì tiếp theo đây?"
Đang lẩm bẩm không biết nên làm gì, cậu nhìn đống da thú liền cầm vài bộ thử đem bán xem coi có tìm được ai mua không. Nói là làm, Phi lại lấy 3 bộ đi tìm người mua. Dựa theo trí nhớ ở kiếp này, cậu đến một cửa hàng lớn nhất trong trấn nơi này được gọi là Diệm Kim quán. Ở đây đều có hầu hết thứ gọi là đan dược, thảo dược, vũ khí, công pháp... Phi vào quầy đứng hỏi người ở đó.
" Cho tôi hỏi nơi này có bán da thú không?"
Người tiếp thị nhìn cậu ôm một mớ tấm da liền phì cười.
" Haha, nơi này có gì mà không mua bán được chứ. Chỉ có loại nghèo phế vật và hàng giả là không mua bán được thôi."
Nghe đến đây Phi liền cười khẩy rồi vào vấn đề chính.
" Ta có 3 tấm da thú không biết có thể bán được bao nhiêu?"
Tên tiếp thị thấy cậu đặt tấm da lên bàn liền đưa tay đến sờ thử đột nhiên một chiếc răng nanh thú găm chặt tay hắn xuống bàn khiến hắn đau đớn hét lên.
" Aaa, thằng ch* mày biết đây là đâu không? Mau lấy nó ra."
Ánh mắt của Phi nhìn hắn đầy sát ý. Cậu rút răng thú ra rồi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
" Ai có chức quyền thì bảo người đó ra, loại thấp kém phế vật thì tất nhiên không có tư cách đụng vào đồ của ta rồi."
Lập tức lúc này có một ông lão từ căn phòng phía sau quầy đi ra. Ông ta nhìn sơ gần như đã hiểu mọi chuyện liền phất tay rồi ra tiếp đãi cậu như một người thương nhân.
" Cậu trai trẻ theo tôi."
Nói rồi cậu liền đi theo lão vào phía sau cánh cửa, lối đi của các thương nhân. Tin tức có một thanh niên làm càn trong Diệm Kim quán đã lan truyền ra ngoài. Được biết nơi này được bảo an rất tốt còn là nơi mà các gia tộc lớn thường đến mua bán trao đổi nay lại có biến. Lập tức các gia tộc cho người đi xem tình hình.
Ở bên trong Diệm Kim quán, Phi và lão đầu đang bàn việc bán da thú.
" Tôi là Mã Dương, cứ gọi tôi là lão Mã, không biết thiếu niên cậu tên gì?"
" Hoàng Phi. Vào việc chính đi, tôi không thích dài dòng."
" Haha, rất thẳng thắn. Vậy cùng vào việc chính. Tôi muốn xem chất lượng trước."
" Được."
Mã Dương nhìn cậu thiếu niên rồi mới xem các tấm da thú. Sau một lúc thăm dò đủ điều, trên gương mặt lão hiện ra sự kinh ngạc.
" Mấy tấm da thú này được lọc ra bởi một nhát duy nhất. Phần da bị cắt rất đều tay có thể xem là một thợ lâu năm. Nó còn là con lôi báo nhị giai, chỉ là phần đầu không còn nên giá có thể thấp hơn một chút. Vì là giao dịch đầu tiên của chúng ta nên tôi sẽ mua nó 100 hạ linh thạch cho hai tấm da nhất giai và 200 cho tấm da nhị giai."
Hoàng Phi cũng không biết định giá như thế nào liền chốt nhanh.
" Được, ngày mai ta lại đến."
Lão Mã thấy cậu định đi liền hỏi cậu vài dịch vụ bên họ.
" Cậu Phi định dùng tiền đó vào việc gì?"
Nghe thấy câu hỏi này Hoàng Phi chợt sững người vì cũng chẳng biết dùng ra làm sao bởi đây là lần đầu tiên tiếp xúc với tiền kiểu này.
" Bên ông có vũ khí nào tốt không?"
Lão Mã liền ngây người.
" Chỉ với 300 hạ linh thạch đó của cậu thì chỉ đủ mua cây dao bên ta thôi đừng hỏi vũ khí khác. Nhưng ta sẽ phá lệ cho cậu lần này."
Nói rồi Mã Dương đưa cậu đi xem vũ khí. Bên trong bày bán rất nhiều loại đồ, đan thảo dược, vũ khí, quặng ...
Mã Dương đưa cậu đến một căn phòng đầy vũ khí từ dao nhỏ đến loại đao lớn ngoài ra còn có các loại khác như chùy, rìu ... Nhưng lại chẳng có cái nào lọt vào mắt cậu ngoài vẻ đẹp ra thì phẩm chất nó lại không hợp với cậu.
Hoàng Phi có chút thất vọng rồi đi tiếp xem xung quanh còn món nào khác không, bất ngờ thần thức của cậu rung động dữ dội. Hà Đồ Lạc Thư phản ứng với một cây rìu được đặt ở một góc.
Updated 50 Episodes
Comments
Đẹp zai có gì sai ಥ_ಥ
Tên Hoàng Phi...nghe đz thiệt=))
2025-01-12
0