[ TIÊN HIỆP VIỆT NAM ],Trọng Sinh Ở Tu Chân Giới, Ta Lập Ra Xích Quỷ Đế Quốc

[ TIÊN HIỆP VIỆT NAM ],Trọng Sinh Ở Tu Chân Giới, Ta Lập Ra Xích Quỷ Đế Quốc

Chương 1: Khởi đầu cuộc sống mới

Một cơn đau truyền đến đánh thức một thiếu niên đang co cụm dưới mặt đất lạnh lẽo. Toàn thân cậu bốc mùi một thứ tanh hôi, mùi máu làm cậu nhanh chóng lấy lại ý thức nhưng dường như cơ thể chẳng cho phép điều đó. Trong thức hải của cậu dường như có ai đang đứng chờ sẵn muốn đưa cậu một cái gì đó. Một giọng nói văng vẳng trong đầu cứ nói về một câu.

"... Chấn hưng Xích Quỷ Đế Quốc, chấn hưng Xích Quỷ Đế Quốc..."

Đột nhiên một cơn đau khác xộc đến kéo cậu về thực tại thêm vào đó là những mảnh ký ức không thuộc về cậu cứ mỗi lúc xuất hiện ngày càng nhiều.

" Nó là thứ đã khiến gia tộc ta trở nên lụi bại..."

" Thứ con hoang như nó cũng xứng ở trong gia tộc sao..?"

" Đã là con hoang còn không có thiên phú, phế vật chính hiệu..."

" Hahahahaha..."

...

Đột nhiên một giọng nói vang lên đánh thức cậu.

" Mau lôi con chó hoang kia ra cho ta."

Sau tiếng nói đó, cánh cửa bị hai tên lạ mặt đạp mạnh ra, bọn chúng kéo cậu lôi xềnh xệch trên mặt đất trên mặt còn nở ra nụ cười quái đản như đang thích thú hưởng thụ kéo cậu đến trước mặt một người khác.

Hắn ta trông cao ráo mặt mũi lại khá bình thường thân mặc vãi lụa tơ đắt giá, kiểu ăn mặc như giao lĩnh thời xưa. Tay cầm quạt phất qua phất lại lên giọng gầm mặt nói với cậu ( người đang lê lết trên mặt đất).

" Hoàng Phi, ta đến thông báo cho ngươi một tin vui đó là lễ hội Vu Lang Chúc Nữ trong 5 tháng sắp tới sẽ là ngày tuyển chọn đệ tử trong tộc, đến lúc đó ngươi hãy bồi dưỡng thật tốt để còn ra sân đánh đấm cho đàng hoàng chứ không người khác bảo ta suốt ngày ăn hiếp ngươi."

Nói rồi hắn cùng thuộc hạ bỏ đi. Một tên khác thấy cậu vẫn nằm đó liền đá cho một cái quát.

" Ngươi còn không mau mở lời cảm ơn ân ban của thiếu gia Hoàng Xuân. Thật đúng là vô dụng."

Hoàng Xuân hắn cũng chỉ liếc cậu bằng nữa con mắt rồi bỏ đi mặc cậu nằm ngoài sân. Một lúc sau, có cô gái từ ngoài cổng đi vào thấy cậu nằm ngoài sân liền hớt hải chạy vào đỡ dậy.

" Thiếu gia, ngài không sao chứ? Lại là bọn Hoàng Xuân đến bắt nạt người nữa đúng không?"

Hoàng Phi lúc này thều thào lên tiếng.

" Có gì ăn không, ta cảm thấy đói quá."

Gương mặt tiều tụy, phần má hóp lại lộ ra xương đôi mắt thâm quầng đen cả hốc. Cô gái lấy ra một cái bánh bao để cậu ăn. Hoàng Phi vừa ăn vừa suy ngẫm nhớ lại mọi chuyện.

" Ta tên Hoàng Phi, trước khi xuyên không ta đã từng là lính đánh thuê và còn là người cận vệ của nguyên thủ quốc gia. Mọi việc không gì là không làm. Trong lúc giết địch thì ta bị người khác thông báo lộ vị trí kết quả bị thương nặng nên phải trốn. Nhưng ông trời trêu ngươi, ta lại bị một chiếc xe tải tông chết. Không biết may mắn hay như thế nào là ta lại ở đây được.

Còn chủ nhân của cơ thể này cũng là Hoàng Phi, là con của một nô tỳ thấp kém ở trong tộc. Bị cưỡng hiếp rồi sinh ra ta. Không được cả tộc công nhận, liền bị ném vào một góc tối hằng ngày bị hành hạ. Cơ thể này đã quá quen với những đòn roi nặng nên khi nãy bị đánh cũng chẳng cảm thấy đau bao nhiêu. Bị chai lỳ rồi."

Đang suy nghĩ thì cô gái kia đập bàn quát vào mặt cậu.

" Thiếu gia, ngài có nghe tôi nói không đó."

Lúc này cậu đưa mắt nhìn cô gái mà không nói gì, trong đầu lại hiện một số ký ức về cô ta.

" Cô gái này tên Lưu Ly, được mẹ ta nhặt về chăm sóc khi đó là mùa tuyết rơi. Chẳng thể hiểu bà ta là gì nữa khi miếng ăn còn không đủ còn nuôi thêm cô ta. Có điều nuôi lớn rồi lại nhìn có chút xinh đấy mỗi tội thiếu dinh dưỡng nên vòng một vòng ba hơi ít."

Thấy Hoàng Phi không nói gì mà nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, cô đỏ mặt tát cho cậu một phát.

" Thiếu gia hãy tự trọng một chút nhìn ta như vậy là có ý gì?"

Hoàng Phi cười khẩy một cái rồi quay ngoắt sang nơi khác.

" Nơi này là đâu ấy nhỉ?"

Thấy Hoàng Phi cất tiếng, Lưu Ly cũng trả lời.

" Thiếu gia bị đánh nhiều quá nên bị lú à. Nơi này là vùng đất của gia tộc họ Hoàng, người đứng đầu nơi đây là Hoàng Long sức mạnh rất khủng khiếp."

" Ồ lão mạnh là mạnh như thế nào nhỉ?"

Lưu Ly ngây ngốc ra nhìn Hoàng Phi rồi cũng cất tiếng mở lời.

" Ở đây được gọi là Thập Nhị Huyền Quốc do mười hai gia tộc đứng đầu. Mỗi gia tộc tồn tại đều là hàng trăm năm lịch sử."

" Chỉ có nhiêu đó thôi á? Vậy thì dễ rồi, ta chỉ cần giết được kẻ mạnh nhất thì ta cũng có thể làm người đứng đầu rồi."

Lưu Ly lắc đầu ngao ngán.

" Nếu nói như người thì ai cũng lên làm Hoàng Đế được rồi. Nơi này người ta dùng Linh khí tu luyện để bản thân mạnh hơn so với thiếu gia thì ngài chỉ là kẻ phàm nhân ở dưới đáy xã hội thôi."

Nghe xong lời của Lưu Ly cậu cảm thấy như niềm hy vọng của mình đã bị gáo nước lạnh dập tắt. Sau đó thì cậu cũng nghĩ ra điều gì đó.

"Ta cũng có thể trở nên mạnh hơn mà đúng không?"

Lưu Ly lúc này gầm mặt nhỏ tiếng nói tiếp.

" Căn cơ của người đã bị phá hủy nên cơ hội tu luyện cũng chỉ bằng không."

Lúc này thì cậu chết tâm.

" Ta mất đi khả năng tu luyện rồi. Hic..."

Thấy Hoàng Phi sắp rơi lệ, Lưu Ly cũng lại gần an ủi.

" Người tuy không dùng được linh tu thì vẫn có thể dùng được thể tu mà."

Câu nói này như con đường ánh sáng mở ra cho cậu một lối đi khác. Nó khiến cậu phấn chấn lên, bắt đầu thay đổi phương hướng luyện tập.

" Khà khà. Hoàng Xuân, các ngươi cứ đợi đó, ngày ta phục thù chẳng còn xa nữa đâu. Nhưng trước khi bắt đầu, thì còn gì để ta ăn không, ta đói nữa rồi."

Lưu Ly nhìn cậu chỉ biết thở dài rồi lấy ra cái bánh bao còn lại của mình cho cậu ăn. Hoàng Phi chộp lấy lập tức đưa hết vào miệng. Căng da bụng trùng da mắt, Hoàng Phi lập tức ngủ một mạch đến tối.

Ban đêm lúc này ai cũng ngủ, Phi tỉnh dậy bắt đầu phương hướng luyện tập theo trí nhớ ở kiếp trước. Bắt đầu các bài tập khởi động làm nóng cơ thể rồi chạy, hít đất..

Mất cả một đêm mà chỉ làm được 100 cái hít đất, 50 vòng sân, 100 cái squad đã thấm mệt. Cũng phải, cơ thể không đáp ứng đủ dinh dưỡng nên làm gì có sức mà tập. Hoàng Phi trốn vào rừng gần đó tìm kiếm những gì ăn được kể cả côn trùng sâu bọ. Loay hoay mãi mới lấp đầy một phần bụng rồi cậu ngồi nghỉ ngơi.

" Cứ đà này, ta sẽ chẳng thể nào báo thù được. Phải tăng tốc độ thôi."

Hoàng Phi tự nhủ rồi đi sâu vào rừng hơn tìm kiếm nhiều hơn đôi mắt cậu ánh lên sát khí và sự quyết tâm đạp đổ tên Hoàng Xuân ấy.

Lúc này, cậu ngày càng đi vào sâu trong rừng. Bắt đầu cuộc luyện tập khắc nghiệt, ít nhất trong rừng cũng có những thứ trái cây hay những chiếc lá ' rau ' có thể ăn được, chỉ cần bù đắp lại thể lực đã bị mất thì tất cả đều ăn được.

Trong một tháng, cậu phát triển nhanh chóng, cơ thể cũng thay đổi không ngừng. Ít nhất là kỹ năng dùng dao của lính đánh thuê ít nhất vẫn còn có thể sử dụng được.

Ba tháng thanh xuân trôi qua nhanh chóng, những kỹ thuật được cậu nắm bắt nhanh chóng. Thêm nữa cơ thể gầy gò giờ đây có chút da thịt bởi ăn những loài động vật nhỏ. Ánh mắt của một sát thủ vẫn sắc bén như thế, tuy nhiên lúc đi vào rừng lại không đánh dấu quay về khiến cậu chẳng biết phương hướng đi.

Cây kiếm của cậu dù sao cũng chỉ là một khúc cây vót nhọn một đầu, và chỉ có một lưỡi. Đối diện với tình thế như này thì một người bình thường nào mà chẳng hoảng loạn. Một tiếng sột soạt từ bụi cây cách Phi không xa chỉ có hơn năm mươi bước chân.

Mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ bởi không thể xác định được thứ gì đang ở bên đó, Hoàng Phi liền trèo lên cây cao quan sát. Lúc nhìn xuống thì chẳng còn tiếng động nào nữa đang nín thở chờ đợi thì đằng sau cậu có một cỗ sát khí ập đến.

Hot

Comments

mthyzz

mthyzz

Mong tiêu thuyết sẽ nổi , cx vip pro mà nhờ=)

2025-01-12

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play