Sau một lúc bị chấn động thì cũng bình ổn. Cậu liền mua cây rìu ấy đúng như dự đoán, thần thức liền ổn định lại.
Khi về đến nhà, Hoàng Phi nhìn cây rìu một lúc, nó hình dạng gần giống với sừng hươu lưỡi rìu nhô cao và nhọn ở phần đỉnh. Hai mặt rìu được chạm khắc hình dạng nào nó mà cậu không thể nhìn rõ bởi nó bị mòn qua thời gian. Một phía là lưỡi rìu còn một phía là chạm khắc hình một con chim.
Hoàng Phi lúc đợi Lưu Ly về mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến hôm sau cậu vẫn không thấy Lưu Ly trở về, lúc này trong lòng cậu chợt cảm thấy bất an. Cậu nhanh chóng đi ra khỏi nhà tay quơ lấy cây rìu rồi đi hỏi xung quanh.
Ngó lơ xung quanh khiến cậu đụng phải một người khác trên đường. Hoàng Phi ngước lên nhìn kẻ ở trước mặt là ai. Nhìn hắn cũng không thể khiến cậu nhớ ra kẻ đó. Một kẻ khác ở phía sau đi tới kéo áo cậu nhấc bổng lên.
" Con ch* này mắt mũi để dưới đất hết rồi à? Dám động phải thiếu gia họ Dương của chúng ta."
" À, tôi xin lỗi. Tôi có việc gấp nên lơ đãng không nhìn thấy quý vị. Mong quý vị tha lỗi."
Dương Quân ở đằng sau cũng lên tiếng.
" Thả hắn đi, ta còn có việc."
Nghe thế thì tên thuộc hạ ném cậu qua một bên. Rồi nhường chỗ cho Dương Quân đi. Việc đang vội, cậu phải nhanh chóng tìm Lưu Ly nên không quan tâm nhiều. Cả nửa ngày vẫn không có tin tức, Hoàng Phi đến Diệm Kim quán thử hỏi Lão Mã. Lão Mã khi nghe được câu chuyện liền đồng ý giúp cậu với điều kiện đồ ngon mà cậu có được phải để bên ông ta đầu tiên. Hoàng Phi cũng nhanh chóng đồng ý. Lúc về cũng không quên dặn:
" Tôi muốn tình báo nhanh nhất có thể."
Mã Dương thấy được sát ý từ đôi mắt cậu nhưng cũng chẳng sao cả. Lão phủi tay rồi đi mất. Hoàng Phi về nhà lòng cũng không yên, cậu tịnh tâm lại học ở trong thức hải. Hà Đồ Lạc Thư dường như không có động tĩnh. Câu rìu mà cậu cầm cũng không có phản ứng gì nữa. Hoàng Phi thắc mắc nhưng cũng bỏ ngỏ.
Trong thức hải tự đến tự đi này cậu ở đây luyện kiếm, luyện rìu nhưng không có mấy thành quả. Bất chợt một tiếng nói vang lên kéo cậu về thực tại.
" Cậu Phi, tôi tìm được tin tức của Lưu Ly rồi. Chỉ là nơi này tôi không thể vào chỉ còn cách là dựa vào cậu thôi."
Lời nói ấy đã kích động cậu trong phút chốc. Ngọn lửa trong lòng cậu bóng hơn bao giờ hết.
" Nói đi, cô ấy ở đâu?"
Dưới sức ép của Hoàng Phi, tên thị vệ bèn lắp bắp trả lời.
" Cô ấy hiện tại đang ở trong phủ họ Hoàng. Người bắt cô ấy là Hoàng Xuân. Tôi chỉ biết nhiêu đây thôi."
Thấy Hoàng Phi không có động tĩnh, tên thị vệ liền đi mất. Hoàng Phi chợt sững người khi nghe đến tên Hoàng Xuân. Nó như tiếng sét đánh ngoài trời nổ vang cả vùng.
Bước chân lững thững bước vào cổng họ Hoàng. Tuy nhiên lại bị mấy tên thị vệ chặn lại.
" Ai đây? Ăn mày cũng dám đến đây ăn xin sao, cút đi."
Bị chặn ở ngoài, Hoàng Phi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bọn họ để chạy vào trong. Từ lúc mẹ cậu mất đến giờ, người ở bên cạnh cậu chỉ còn có Lưu Ly. Lão gia họ Hoàng thì thương hại nên cho cậu căn nhà rách nát ở bên ngoài và cấm cậu vào đây. Hiện tại vì Lưu Ly bị tên Hoàng Xuân bắt nhốt ở trong nhà này nên cậu mới phá luật chạy vào.
Chạy không bao xa, Hoàng Phi liền bị vài tên thị vệ cản lại đè sạp xuống đất cố gắng khống chế tên điên Hoàng Phi này lại. Sự ồn ào của cậu đã kinh động đến rất nhiều người cao tuổi ở trong tộc.
" Các ngươi thả ta ra, tên khốn ch* ch*t Hoàng Xuân, ngươi mau ra đây, mau thả Lưu Ly của ta ra."
Tiếng thét ngày càng lớn vang dội vào bên trong. Hoàng Xuân cuối cùng cũng chịu ra mặt, hắn ta nhìn cậu như nhìn thấy con ch* dơ dáy đang cố vẫy vùng.
" Ngươi đến đây làm gì?"
Một tiếng nói vang ra đến bên ngoài. Tiếng nói như kèm thêm sức nặng đè lên cơ thể vốn đã gầy gò của cậu. Hoàng Phi cố gắng thở từng ngụm lớn, lấy sức nói từng chữ.
" Ta đến đòi lại người, trả Lưu Ly lại cho ta."
Tiếng nói ấy vẫn cất vang lên, từng chữ ông ta nói ta như muốn đè chết cậu vậy.
" Tìm người? Nơi này vốn dĩ không có người nào để ngươi tìm hết. Mau cút về nơi ngươi ở đi."
" Ta không đi đâu hết, trừ khi các ngươi trả người lại cho ta."
" Ngươi Muốn Chết?"
Tiếng nói của lão như muốn giết chết cậu thật. Tiếng nói kèm thêm sát khí lẫn sát ý mà thấm vào người cậu. Tuy nhiên Hoàng Phi lại không muốn thua thế. Cậu hít một ngụm khí lạnh dõng dạc đáp.
" Trừ khi trả người thì tôi tự bước đi, còn không dù ông có giết thì đây cũng sẽ là vết nhơ trong dòng tộc của ông mà thôi. Một kẻ hèn thấp kém chết trong sân nhà ông thì cho dù có tẩy rửa thì chẳng bao giờ rửa sạch được quá khứ đã từng có kẻ hèn nằm lại đây đây. Hahahah"
Một tràng cười lớn của Hoàng Phi như chọc vào nghịch lân của ông ta. Từ trong nhà bay ra một chưởng đánh văng cậu ra khỏi cổng cách vài chúc mét. Một lão già râu quai nón khá dài bay trên cao trước Hoàng Phi tỏ sát ý.
" Ngươi nói lại cho ta nghe xem nào?" Lão ta gằng giọng.
Bất chợt Hoàng Phi cười lớn như chưa bao giờ được cười.
" Hahahaha, một kẻ hèn như ta cũng được Trưởng lão họ Hoàng ra tiếp đón thế này cũng đủ nở mũi rồi. Ông nhìn đi, bao nhiêu con mắt đang nhìn đó."
Trưởng lão họ Hoàng kia dường như tức điên hơn, tay hướng ra sau vận công kéo một cô gái từ bên trong ra.
" Chẳng phải chỉ là một con tiện tì thôi sao. Nó muốn ăn ngon mặc ấm thì làm việc cho ta bây giờ ngươi không nói lý lẽ một mực tới đòi người. Được, ta trả cho ngươi, vốn tưởng còn để ngươi có cơ hội vào được trong tộc nhưng từ giờ thì ngươi không còn là người của tộc ta nữa."
Nói rồi lão ném Lưu Ly về phía cậu rồi biến mất. Những tên thị vệ cản cậu lúc nãy đi ra hành hạ bởi vì cậu mà bọn họ bị mất tiền của tháng, hận không thể giết cậu. Ánh mắt của Hoàng Phi lúc này chất chứa sự hận thù từ tận đáy lòng thề rằng sẽ khiến họ bị diệt tộc.
Đêm tối, Hoàng Phi đưa thân thể Lưu Ly về nhà, cố gắng tìm mọi cách cứu chữa nhưng dường như thân thể lạnh toát của cô không muốn phản ứng lại. Thân thể của cậu cũng tàn tạ không kém hơn cô ấy, kiệt sức khiến cậu ngất liệm đi.
Lúc này Hà Đồ Lạc Thư mới phản ứng cùng cây rìu. Bản thân Hoàng Phi lúc trước còn luyện tập ở trong rừng đã ăn rất nhiều cây thảo hoa dại mọc khắp nơi cậu đang luyện tập. Nhưng cơ thể vốn không có linh khí thì chẳng thể nào hấp thụ hết dược lực mà cây thảo mang lại dần dần tích tụ ở trong cơ thể chẳng thể thoát ra được.
Lúc cậu bị đánh đến thân tàng ma dại thì các khí huyết lẫn kinh mạch được đả thông nhưng vẫn chưa sử dụng được bởi đan điền, nơi chứa linh khí linh căn trời đất còn bị vỡ nát nên không thể tu luyện.
Khi các kinh mạch khí huyết đã thông thì nó dẫn đến đan điền tuy nhiên nơi này lại không thể chứa được linh khí. Hà Đồ Lạc Thư lúc này mới thức tỉnh. Một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào đan điền vỡ nát của cậu nó lập tức thay đổi.
Đan điền vỡ nát khô cằn lúc trước giờ đây tràn đầy sức sống, linh khí cuồn cuồn tuôn trào vào cơ thể quy tụ tại đan điền. Sức mạnh thể chất của cậu được tăng cường rất nhiều lần. Lúc cậu thức dậy đã là sáng hôm sau.
Ánh sáng ban ngày chiếu thẳng vào mặt Hoàng Phi đánh thức cậu. Vô thức cậu đưa tay động phải Lưu Ly đang lạnh toát loã thể ở trên giường. Mặt cậu buồn rầu, trong mắt cậu giờ đây chỉ còn thù hận. Trong đầu hiện lên ký ức thuở nhỏ của hai người.
Hoàng Phi lấy tấm vải trắng lau sạch sẽ các vết thương và đôi môi còn khẽ cười như muốn nói:
- Cực khổ cho cậu rồi, mạnh mẽ lên nhé Hoàng Phi tôi sẽ chờ cậu ở nơi cuối cùng của cuộc sống.
Xong xuôi, Hoàng Phi đắp chiếu chôn cất Lưu Ly tử tế rồi một mình rời khỏi nơi này. Những thứ gì bán được, cậu đều bán hết, lấy linh thạch rồi đi mất.
Updated 50 Episodes
Comments
Đẹp zai có gì sai ಥ_ಥ
...
2025-01-12
0