Sáng ngày hôm sau.
Mặt trời lúc này còn chưa ló dạng bao lâu, vạn vật đã bắt đầu sống lại sau đêm sao tĩnh mịch, người làm công ăn lương bắt đầu vào một vòng lặp mới của việc đi sớm, về muộn, sự bận rộn tấp nập ếm vào từng nhịp sống hối hả.
Nhà họ Tiết, hôm nay hai chị em buộc phải dậy sớm hơn mọi khi, Tiết Tĩnh Y rời khỏi phòng, lại vừa lúc đụng phải người còn đang ngái ngủ Tiết Khởi Di, ánh mắt chạm phải, rất mau đã dời đi.
“Sáng ấm.” Tiết Khởi Di mơ màng chào, đến dừng mắt cũng không xem vẻ mặt Tiết Tĩnh Y lúc này ra sao, rồi đi trước một bước xuống lầu, cầu thang không mấy dài, cả hai người trước người sau bước xuống, chợt ở phía sau Tiết Khởi Di, thân mình thiếu nữ lung lay đổ ập xuống.
* Rầm!
“Ah!”
Tiếng va chạm không hề nhỏ một chút nào cả, trầm đục và khá vang.
Mẹ cô là người nghe thấy đầu tiên, vội bỏ xuống bữa sáng đang làm dở trên tay mà chạy ra xem, ở lúc này, Tiết Tĩnh Y và Tiết Khởi Di đang nằm la liệt ở trên mặt đất, rên rỉ từng âm nhỏ bởi vì đau.
Tiết Mộ Tiêu đi xuống, xem thấy hai đứa em đang nằm đó, bước nhanh xuống đỡ lấy Tiết Khởi Di, và mẹ cũng lo lắng xem xét con gái có bị thương gì hay không.
“Sao con lại bất cẩn như thế?” Mẹ cô hỏi, xem thấy không có vết thương nào quá nặng, chỉ trầy xước vài dấu vết, vài chỗ đỏ lên, chắc hẳn phải bị bầm dập vài chỗ.
Tiết Khởi Di lướt qua một tia hoang mang cùng ngạc nhiên, sau đó là cơn vui sướng không thể kiềm giữ được, ánh mắt lấp lánh ấy lướt qua quá rõ ràng, rất nhanh sau đó Tiết Khởi Di đã bám lấy mẹ, nhìn yên lặng tự mình đứng lên Tiết Tĩnh Y, dường như ấm ức cùng quá đau.
“Mẹ.... chị cố ý đẩy con, chị ấy cố ý!”
“Hả?” Tiết Tĩnh Y như khá ngạc nhiên, nhìn Tiết Khởi Di.
“Gượm đã....” Tiết Tĩnh Y thản thốt, nhưng miệng nhắm chặt lại, dường như không biết nên từ điểm nào để bắt đầu. Nhìn người rúc trong lòng mẹ, Tiết Tĩnh Y chết sững, so với dự đoán mà Tiết Khởi Di đã nghĩ, hoàn toàn không khớp.
“Thôi” Chỉ thấy Tiết Tĩnh Y bậc cười, cúi người cầm lấy điện thoại di động, màn hình đen ánh lên gương mặt Tiết Tĩnh Y, càng chứng thực với suy đoán đã phần nào chắc chắn.
“Tôi, đẩy ai? Hửm?” Tiết Tĩnh Y ngâm nga ý cười, vừa nói, cái cách nhìn thẳng Tiết Khởi Di và anh, mẹ đã hoàn toàn không giống với mọi khi. Cả ba không kịp hoàn hồn sau câu hỏi ấy, chỉ thấy Tiết Tĩnh Y đến gần Tiết Khởi Di, mặc cho hai người khác vẫn còn có mặt ở đây mà.
* Chát!
Thẳng tay tặng cho Tiết Khởi Di một cái tát trời giáng.
Tiết Mộ Tiêu nắm lại Tiết Tĩnh Y, kéo cô ra thật xa khỏi Tiết Khởi Di, giữa mày nhăn lại thật sâu, còn mẹ đã quát lên “Tĩnh Y! Con điên rồi phải không? Tại sao lại đánh em!”
Bị Tiết Mộ Tiêu ghì, Tiết Tĩnh Y chỉ cười thôi, gương mặt cô vốn là dáng vẻ ôn nhu mềm mại, ấy vậy, ý cười cùng ánh mắt lại thẳng lăng lăng, không hề sợ hãi khi bị mẹ mắng, càng chẳng giẫy giụa muốn nhào lên sống chết với Tiết Khởi Di.
Chỉ xem Tiết Khởi Di, vẻ câng câng lên.
Rồi nhìn mẹ lo lắng vuốt khẽ trên má ửng đỏ sau cái tát, Tiết Tĩnh Y chỉ lắc đầu “Tưởng vậy là được hả? Để rồi xem, tôi chứng minh cho chị thấy, đây không phải điều phước lành gì.”
Nói rồi, Tiết Tĩnh Y muốn bước đi, nhưng Tiết Mộ Tiêu vẫn giữ lấy bả vai của cô, Tiết Tĩnh Y trừng mắt với hắn “Anh hai, buông em ra!”
“Bình tĩnh, không hỗn.”
Chỉ thấy Tiết Tĩnh Y chìa điện thoại ra “Vậy thì chuyển khoản.”
“Cái....” Tiết Mộ Tiêu bị hành động bất ngờ này làm cho sửng người giây lát, theo thói quen khi bị ánh mắt sáng lấp lánh ấy nhìn chằm chằm, hắn trước đã lấy di động ra mà quét mã, chuyển khoản.
“Từ từ?”
“Yêu anh nhất.” Tiết Tĩnh Y liếm nhẹ khóe môi, thỏa thỏa đáng đáng chú cáo nhỏ đạt được miếng thịt, lắc nhẹ điện thoại như chiến tích, rồi bước về phía của Tiết Khởi Di.
“Tĩnh Y!” Tiết Mộ Tiêu khẽ quát lên, hắn tưởng Tiết Tĩnh Y lại muốn gây hấn với Khởi Di, mẹ và Tiết Khởi Di cũng có vẻ tưởng như vậy, đặc biệt là Tiết Khởi Di, nhìn thấy khí thế kia đến gần, đã lùi về phía sau một bước, biểu cảm khiếp nhường kia....
Tiết Mộ Tiêu chững lại vài giây, dường như ngấm ngầm hiểu ra điều gì.
Tiết Tĩnh Y đứng trước mặt của Tiết Tĩnh Y, không hề quan tâm cái nhìn của cả nhà ra sao, gương mặt khó chịu nhìn người mang vẻ mặt của mình. Ghét bỏ sắp tích thành thực thể rồi, cô vươn tay đẩy Tiết Khởi Di sang một bên.
“Tránh ra! Cản đường quá, đừng có dùng vẻ mặt đó nhìn tôi, thấy ghê thật sự!”
“.... chị!” Tiết Khởi Di đứng vững sau, nhìn bóng lưng dứt khoát kia mà gọi, lại thấy Tiết Tĩnh Y vốn chẳng quay người để ý bản thân, Tiết Khởi Di cắn chặt môi, không cam cùng tức giận tràn ngập ở đáy mắt.
Chưa từng thoát khỏi sự quan sát của Tiết Mộ Tiêu.
Như nhận ra có người nhìn, Tiết Khởi Di vội tìm theo hướng ánh mắt đó, vội thu lại cảm xúc, cười rồi gọi “Anh hai.”
“Ừ.” Tiết Mộ Tiêu gật đầu, rồi rời đi.
Tiết Mộ Tiêu như rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra mà ngồi bên cạnh bố, dường như đang nói gì đó, rồi nhìn trong điện thoại và nhắn tin.
Cô cụp xuống mắt, mẹ còn đang hỏi cô có đau hay không, Tiết Khởi Di hưởng thụ sự hỏi thăm, cũng thoáng mỉm cười, gật đầu “Mẹ, má con đau quá.”
“Đau lắm sao? Thật tình, chị con sao lại ra tay nặng như vậy chứ, vào bếp đi, mẹ luộc trứng cho con lăn qua.”
“Dạ.” Tiết Khởi Di ngoan ngoãn đáp.
Bên này mẹ hiền con ngoan.
Ở phía Tiết Mộ Tiêu, hắn dựa người trên ghế, giao diện khung chat là cái tên, Tiết Khởi Di.
[Tiêu] : Lát đừng quên việc đi thử váy cưới.
[Di] : ?
[Di] : Nhắn sai rồi!
[Tiêu] : Điện thoại em cầm còn gì.
[Di] : Ừ nhể....
[Di] : Ê khoan?
[Di] : Sao anh biết?
[Tiêu] : Rõ ràng.
[Di] : Ảo ma chưa, thế, cưới cũng được, thêm tiền tiêu vặt!
[Tiêu] : ......
[Tiêu] : Cút.
[Di] : Ê!!
Tiết Tĩnh Y híp mắt cười, rồi đem điện thoại ném sang một bên, hít sâu vào một hơi, bản thân nhìn không chớp mắt vào trong gương, trầm ngâm rất lâu mới nở một nụ cười.
“Khiếp thật, không ngờ lại có một ngày, việc ly kỳ lại xảy ra ở trên người mình.”
* Tinh.
Âm thanh của tin nhắn lại báo đến, Tiết Tĩnh Y phiền muộn lướt lên xem.
[Tiêu] : Đã chuyển khoản, đừng làm loạn, còn lại để anh tính.
[Tiêu] : Đừng làm ủy khuất chính mình, nếu là em, anh bớt lo.
[Di] : Biết rồi, yên tâm, tráo hồn, đơn giản!
[Tiêu] : ʕっ•ᴥ•ʔっ.
[Di] : Cút.
[Tiêu] : ......
[Tiêu] : Đừng hỗn.
“Haha.” Tiết Tĩnh Y nhịn không được mà phì cười, nhìn bản thân trong gương sớm đã có vài giọt nước mắt, cô lau đi, dùng nước để rửa mặt, cô không vô cảm đến mức không tức giận, chỉ là, ghen ghét đố kỵ đến như vậy, đấy còn là người chị của mình, so với đau đớn, Tiết Tĩnh Y chỉ thấy ghê tởm làm sao.
Không phải tráo hồn thôi sao, ai sợ ai?!
Updated 34 Episodes
Comments
Thế Anh
Đau đấy, Tĩnh Y muốn làm trò gì vậy, hại cả hai cùng bị thương để không đi xem mắt nhà chồng ấy hả, dựa theo khả năng ăn chửi thì người dính vẫn sẽ là Tĩnh Y, mà bả làm thế để chi, tưởng bả đơn thuần yếu đuối chớ /Sneer/
2025-02-05
1
D.T.Y. Thẩm Túy Loan
Có điều bất thường ở đây, Tiết Tĩnh Y bả muốn làm gì hại Khởi Di hả, bình thường nên là ngược lại chứ, ụa định chết chùm với nhau hả 😀
2025-02-05
0
D.T.Y. Thẩm Túy Loan
tính của Tiết Mộ Tiêu chắc là ôn nhu, dịu dàng nhưng cũng xa cách, biết nói biết cười biết đon đả cũng biết nghiêm biết giận, cực kỳ chiều em gái và cưng Tiết Diệu 🤣
2025-02-05
1