"Bên cạnh là bể nước nóng riêng của cô Mạnh Phàm ạ. Hôm nay cô Mạnh cũng dẫn theo bạn của cô ấy."
Nhân viên phục vụ trả lời. Hoắc Anh Thanh dừng lại động tác cởi khuy áo của mình lại. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào chuỗi hạt Phật có hình mặt ma trên cổ tay. Hơn mười ngày trước, Thương Hạt Hành trở về nhà cũ. Khi anh chuẩn bị rời đi sau khi xử lý mọi việc, anh nhìn thấy Thương Kinh đang cầm một chiếc hộp trên tay nhưng với vẻ mặt bối rối. Thương Hạt Hành tiến lại gần, ánh mắt rơi vào chiếc hộp trong tay Thương Kinh, thản nhiên nói:
"Đưa tôi?"
Trong mắt Thương Kinh hiện lên một tia hoảng sợ, hắn lập tức giấu chiếc hộp ra sau lưng:
"Không... "
Anh còn chưa nói xong, Thương Hạt Hành đưa tay ra:
"Để tôi xem xem."
Thương Kinh do dự không biết có nên đưa cho anh hay không. Anh biết rất rõ anh trai mình tính tình điềm tĩnh, hiếm khi có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Đây chỉ là một chuỗi hạt Phật giáo, anh trai anh có thể sẽ không để ý. Vì vậy sau khi do dự một lát, Thương Kinh liền đưa chiếc hộp cho Thương Hạt Hành.
Thương Hạt Hành cầm lấy chiếc hộp, mở ra, nhìn nhìn một cái rồi đóng hộp lại. Thượng Kinh cho rằng mình đã đoán đúng. Suy cho cùng, những món quà tốt đẹp do những người nịnh bợ anh cả gửi đến còn tốt hơn gấp ngàn lần một chuỗi hạt Phật giáo này.
Tuy nhiên...
Điều Thương Kinh không ngờ tới chính là. Thương Hạt Hành dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào hộp, nhẹ nhàng nói:
“Tôi nhận món quà này.”
Thương Kinh sửng sốt. Anh cả lại... thích chuỗi tràng hạt Phật giáo này?
Lúc đó Thương Hạt Hành đã lên xe, Thương Kinh tỉnh táo lại, lập tức đi theo anh lên xe. Hắn vốn muốn giải thích, chuỗi tràng hạt này không phải chuẩn bị để tặng Thương Hạt Hành, lại nghe Thương Hạt Hành nhẹ giọng nói:
“Bữa tối nay ngươi đi theo ta.”
Vẻ mặt của Thương Kinh không thể coi là không ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng lợi ích đầu tiên anh nhận được từ anh trai mình là một bữa tối với anh ấy.
Thật là một chuyện kinh hỉ ...
Cuối cùng, Thương Kinh nuốt lại lời muốn giải thích. Anh ta đã không nói ra sự thật về nguồn gốc thực sự của chuỗi hạt này.
Dù ngày đó Thương Hạt Hành đã lấy chuỗi hạt đó nhưng anh ấy không deo trên người. Mãi đến ngày hôm qua, anh mới chợt có hứng thú với việc đeo chuỗi hạt Phật giáo.
Nhưng đêm đó, anh có một giấc mơ kỳ lạ...
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Thương Hạt Hành định thần lại. Hạt Phật trên cổ tay đã được anh cầm trong lòng bàn tay, anh ra hiệu cho nhân viên phục vụ ra ngoài rồi quay người nghe điện thoại.
“Anh!”
Giọng nói của Thương Kinh vang lên từ trong điện thoại. Thương Hạt Hành dùng đầu ngón tay xoa xoa chuỗi hạt bình tĩnh nói:
“Có chuyện gì?”
Trong điện thoại, giọng điệu của Thương Kinh có chút do dự:
“Trưa nay có bữa cơm gia đình. Mẹ… bà ấy nhờ em nói cho anh biết."
Lý do khiến Thương kinh chần chừ là vì Thương Hạt Hành mỗi tháng chỉ về nhà cũ một hoặc hai lần. Hơn mười ngày trước ta đã trả lời một lần, lần này Thương Kinh cũng không chắc có mời được anh không. Thương Hạt Hành thu hồi hạt chuỗi trong tay nói: “Mười giờ, biệt thự Cửu Cừ.”
Thương Kinh ánh mắt sáng lên, lập tức đáp:
“Em biết rồi ạ, lát nữa em sẽ tới đón anh.”
Thương Kinh với nụ cười trên môi cúp điện thoại, anh cả nhất định đang cho hắn mặt mũi.
"Nhị thiếu gia, phu nhân đang tìm người."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia.
“Tôi biết rồi.”
Thương Kinh thay quần áo rồi đi qua. Trên bàn đang bày mấy món ăn vặt, sau khi Thương Kinh ngồi xuống, hắn liếc nhìn đồ ăn nhẹ trên bàn, nói thẳng vào vấn đề:
“Có chuyện gì cứ nói đi.”
Sùng Uyển Anh nhẹ nhàng nói:
“Thử hương vị mới do nhà bếp làm xem thế nào.”
Thương Kinh:
“Nếu không nói, tôi không dám ăn.”
Bà ta mỉm cười tiến lại gần hỏi:
“Món quà đó là con tặng anh trai con phải không?”
Sắc mặt Thương Kính hơi thay đổi, không trả lời. Hơn mười ngày trước, Văn Chi chuyển vào Thương gia và tặng một món quà cho Sùng Uyển Anh. Món quà này là một chuỗi hạt Phật giáo có hình mặt ma. Một điều hiếm có. Trước mặt Sùng Uyển Anh nhận món quà của Văn Chi , nhưng sau lưng lại yêu cầu Thương Kinh đưa chuỗi hạt cho Thương Hạt Hành như một món quà khuyến mãi.
Lúc đầu, Thượng Kinh đấu tranh nội tâm. Anh khinh thường thủ đoạn mượn hoa dâng Phật này. Nhưng do nhầm lẫn, người anh cả đã thực sự thích chuỗi tràng hạt Phật giáo và cuối cùng đã đưa anh đi ăn tối. Sùng Uyển Anh nhìn phản ứng của con trai, trong đầu nghĩ rất rõ ràng:
“Ta biết con không thèm lấy lòng anh trai mình bằng cách này, nhưng không có lý do gì mà không tận dụng lợi thế trước mắt. Sau này con sẽ hiểu."
Thương Kinh cau mài nói:
"Mẹ, mẹ đừng nhắc tới chuyện này nữa."
"Được rồi, không đề cập đến chuyện đó nữa."
Sùng Uyển Anh chuyển chủ đề nói:
"Văn Chi vào ngày con bé chuyển đến đã tặng mẹ chuỗi hạt Phật giáo, từ đó đến nay mẹ không thấy con bé nữa. Con bé chỉ có một mình. Có thời gian hãy đưa con bé ra ngoài chơi."
Thương Kinh:
"Cô gái xấu xí đó à?"
Thương Kinh chưa từng gặp Văn Chi, nhưng anh nghe người hầu nói về cô gái mới chuyển đến, cô ấy trong rất xấu xí.
“Văn Chi không xấu, chỉ là con bé không thích ăn diện mà thôi.”
Sùng Uyển Anh trở nên dịu dàng:
“Văn Chi giống như bố con bé, nếu con bé ăn diện thì sẽ rất xinh đẹp.”
Thương Kinh giễu cợt:
"Cô ta giống bố? Chỉ là một người không chung thủy với hôn nhân."
Sắc mặt Sùng Uyển Anh tối sầm. Thương Kinh ngả người về phía sau, khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên cười:
“Nghe nói Mục Viễn Châu có khuôn mặt giống Phàn An, ở tuổi này vẫn còn phong độ, quyến rũ. Chẳng lẽ mẹ cũng từng là một trong những người ngưỡng mộ ông ta?"
Sắc mặt của Sùng Uyển Anh càng trở nên khó coi:
"Xem ra là mẹ đã quá chiều chuộng con, bây giờ con lại càng ngang bướng hơn, thậm chí còn cười nhạo mẹ của con."
Thương Kinh ngay lập tức ngồi thẳng dậy :
"Không nói nữa."
Sắc mặt Sùng Uyển Anh khá hơn, bà nhắc Thương Kinh:
“Bình thường con nên chủ động tiếp xúc nhiều hơn với Văn Chi, con bé mới đến đây không có bạn bè, nếu có thời gian thì dẫn cô ấy đi chơi, không tốn bao nhiêu thời gian của con."
Ánh mắt Thương Kinh nhất thời lạnh lùng:
"Theo những gì tôi nghe được, thì mẹ muốn gài bẫy tôi với cô gái xấu xí đó à? mẹ điên rồi à?"
Sùng Uyển Anh không hài lòng nói:
"Nói chuyện đàng hoàng lại cho mẹ."
Thương Kinh hoàn toàn không có ý định ăn uống, đứng dậy nói:
“Tôi không nói được mẹ, mẹ muốn tôi đi cùng cô ta thì mẹ cứ nằm mơ đi, tôi sẽ không đi cùng cô ta đâu.”
Thương Kinh rời đi:
"Đứng lại cho mẹ, quay lại đây mau."
Thương Kinh không dừng lại, cố gắng bước đi thật nhanh. Hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là đến biệt thự Cửu Cừ đón Thương Hạt Hành. Đợi Thương Kinh rời đi. Sùng Uyển Anh quay người ra lệnh cho những người xung quanh:
“Triệu Cầm, đi gọi Văn Chi xuống đây, nói với con bé rằng hôm nay ở Thương gia có tiệc gia đình. Mọi người đã đến rồi, chúng ta cũng đến tham dự bữa tiệc gia đình thôi. Triệu Cầm bước tới:
“Phu nhân, Văn tiểu thư sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.”
Sùng Uyển Anh nhướng mày:
“Con bé ra ngoài làm gì?”
Triệu Cầm:
"Cô ấy nói là đến biệt thự Cửu Cừ, lúc cô ấy đi ra ngoài, tôi đã nói với cô ấy là hôm nay có bữa cơm gia đình, cô ấy hẳn là sẽ về sớm."
"Văn Chi là một đứa bé ngoan, sẽ về sớm, nhưng..."
Sùng Uyển Anh trầm ngâm một lát, đưa tay ra:
“Đưa điện thoại cho tôi, tôi bảo Thương Kinh đến biệt thự Cửu Cừ đón Văn Chi.”
Updated 54 Episodes
Comments