Nhặt Được Nam Thần Qua Game Online.
Tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên từng nhịp, căn phòng tối mịt chỉ có duy nhất ánh sáng của màn hình máy tính là còn hoạt động. Bên ngoài có người mở cửa đi vào, người đang ngồi trước màn hình chẳng buồn liếc mắt mà lên tiếng hỏi:
"Về sớm vậy cơ đấy?"
Người vừa bước vào bật đèn trong phòng lên, vừa thay giày vừa người hì hì:
"Cảm ơn cậu nhiều lắm Tiểu Vũ, nhờ có cậu mà hôm nay tớ mới có thể đi chơi với bạn gái đó, nếu không tớ phải ở lại huấn luyện dai dẳng với mấy tên trạch nam kia rồi!"
Túc Vũ tháo tai nghe, thoát máy tính khỏi tựa game Pubg rồi quay sang nhìn bạn mình, cậu nhướng mày hỏi:
"Định trả ơn tớ kiểu gì đây Tiểu Nam?"
Thiệu Nam đi tới bên cạnh cậu, tay gác lên ghế, mặt ngẩng cao mà trịnh trọng tuyên bố:
"Đương nhiên ông đây đã chuẩn bị quà cho cậu rồi!" nói đoạn cậu ta rút hai tấm vé trong túi quần ra "đây đây đây, suất chiếu phim vé tình nhân cho bộ phim The Star được công chiếu vào hai tuần nữa. Đến lúc đó hãy tìm bạn trai đi cùng nhé!"
Túc Vũ không nhiều lời, cậu nâng bàn chân thẳng thừng đạp mạnh vào chân cậu ta với khuôn mặt hết sức bình tĩnh. Thiệu Nam hét toáng lên mắng:
"Tớ đây là có lòng tốt mong cậu sớm có bạn trai còn gì? Ai đời lại muốn nhìn bạn thân mình độc thân hết quãng đời còn lại, mặc dù cậu đã độc thân mười chín năm rồi..."
Túc Vũ lườm cậu ta:"Ông đây không phải không có người yêu. Chỉ là đang chờ đợi người phù hợp với mình mà thôi! Với khả năng của tớ thì muốn có người yêu lúc nào mà chẳng được?"
Thiệu Nam định dè bỉu nhưng chợt nhận ra câu nói này của cậu chẳng sai tý nào. Cậu có ngoại hình, có nhan sắc, có trình độ nhất nhì khoa máy tính nhưng sức khỏe lại không tốt kèm theo đó là tính cách không mấy hòa đồng thành ra có nhiều cô, cậu bạn muốn tiếp cận làm quen với cậu mà chẳng bao giờ thành công. Đương nhiên đó là chuyện trong quá khứ.
Mà cũng chẳng phải cậu không hòa đồng, chỉ là vì một vài lý do mà Túc Vũ thuộc loại người ngại giao tiếp nên người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cậu hơi hướng nội. Nhưng nếu đã quen thân thì cậu lại đáng yêu và năng nổ hơn rất nhiều.
Thiệu Nam không đôi co với cậu nữa, cậu ta trèo lên giường trên tầng, nằm ườn ra:"Được được, cậu kiếm người yêu lúc nào cũng được, tớ mặc xác cậu đấy! Mà này, kiếm ai thì kiếm đừng kiếm loại người như tên khốn đó nữa."
Túc Vũ trầm mặc một lúc rồi gật đầu:"Ừm."
Trình Dực bước ra khỏi phòng giáo viên, anh đi thẳng đến tầng thượng để hít thở không khí trong lành vì bầu không khí trong phòng làm việc thật khiến anh ngột ngạt.
Anh rút một điếu thuốc trong túi ra châm lửa. Bàn ray cầm thuốc đưa lên giữa không trung rồi chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng hét phát ra từ dưới sân trường.
Bên dưới là hai cậu sinh viên đang núp phía sau gốc cổ thụ trong trường. Cậu sinh viên tóc vàng cao hơn đứng trước, còn cậu tóc đen thấp hơn thì đứng phía sau, Trình Dực còn đang tự hỏi sinh viên khoa máy tính chịu xuống sân trường lập hội chơi trốn tìm sao?
Rồi anh thấy một người khác đi đến, người đó thì anh biết bởi hắn ta là người có thành tích cao nhất bên khoa kinh tế do anh dạy chính- Trực Nhân.
Trình Dực không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi Trực Nhân bước đến, cậu nhóc tóc đen kia đã nhanh chân chạy đi mất, còn cậu tóc vàng đang cố ngăn Trực Nhân chạy theo cậu nhóc kia. Trình Dực cảm thấy thú vị nên đứng nhìn theo mãi đến khi chuông vào tiết reo lên anh mới dập điếu thuốc trong tay rồi bỏ đi.
Túc Vũ cùng Thiệu Nam đang trên đường đến khoa kinh tế tìm em trai song sinh của cậu ta- Thiệu Thanh. Túc Vũ đi phía sau cứ thấp thỏm không yên khiến Thiệu Nam tức điên:
"Cậu có thôi đi không? Cậu cứ trốn trốn tránh tránh như thế thì theo tớ đến đây làm gì?"
Túc Vũ nhìn quanh một lượt, xác định không có ai mới đến gần nói khẽ vào tai Thiệu Nam:
"Tớ chỉ muốn gặp Thiệu Thanh thôi, còn tên kia thì có chết tớ cũng không muốn gặp."
Thiệu Nam nhếch miệng tặng Túc Vũ một nụ cười khinh thường. Cậu ta mặc kệ cậu, vừa quay mặt tiếp tục đi vào trong thì một bóng người từ đằng xa đã đi đến. Thiệu Nam nheo mắt nhìn cho rõ người kia là ai, khẽ huýt sáo:
"Chà, mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cho cậu ba giây chạy ngược lại đấy, nhanh lên."
Túc Vũ nghe thế thì toát cả mồ hôi hột. Cậu không cần nhìn cũng biết người trong lời Thiệu Nam nói là ai liền lập tức quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng chân chưa chạy được nửa bước đã bị một bàn tay túm lấy áo cậu từ phía sau.
Cậu hét toáng lên muốn thoát ra nhưng sức lực lại không đủ. Túc Vũ ra hiệu cầu cứu Thiệu Nam, cậu ta lập tức chạy đến kéo cậu ra gốc cây phía sau. Trực Nhân đen mặt đến gần hai người họ, còn chưa kịp nói lời nào Túc Vũ đã chạy đi mất.
Thiệu Nam chắn trước mặt hắn ta, hất cầm nói:"Cậu ấy không muốn gặp cậu, cậu đã từ chối cậu ấy rồi thì đuổi theo làm cái quái gì cơ chứ?"
Trực Nhân tức giận:"Không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn cơ mà? Cậu biết tôi thẳng vậy mà còn ép tôi chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy sao, dù là tôi từ chối nhưng tôi vẫn muốn làm anh em tốt với cậu ấy!"
Thiệu Nam đau đầu với logic chết tiệt của hắn ta, cậu chửi thề:" Mẹ kiếp, là đứa nào nhảy dựng lên hét rõ to cho mọi người biết Tiểu Vũ thích con trai, để cậu ấy bị xa lánh đến tận bây giờ?"
Trực Nhân nhớ lại chuyện đó, cúi đầu nói:"Đúng, chuyện đó là lỗi của tôi, tôi đang muốn xin lỗi cậu ấy đây nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội làm việc đó!"
Thiệu Nam khinh thường:"Cậu xin lỗi? Cậu có tư cách à? Đi về mà làm trai thẳng đi đừng dính líu đến cậu ấy nữa, để cậu ấy bắt đầu một cuộc đời mới đi, được không?"
Trực Nhân còn định tiếp tục đôi co nhưng chuông vào tiết đã reo lên, hắn chẳng có thời gian đâu để nói thêm nữa, hắn hậm hực bước về phía tòa nhà khoa kinh tế. Thiệu Nam nhìn hắn rời đi mà bực mình tặc lưỡi, cậu ta lấy điện thoại gọi cho em trai rồi trở về phòng ký túc xá.
Lúc cậu ta về đến nơi, căn phòng vẫn không bật đèn, chỉ có ánh đèn màn hình máy tính chiếu rọi lên tường. Thiệu Nam tháo giày nói với Túc Vũ:
"Có lẽ tên khốn đó còn làm phiền cậu nữa đấy, tốt nhất là cậu nên cẩn thận hơn đi."
Túc Vũ khẽ "Ừm" một tiếng chứ chẳng nhiều lời, vậy mà Thiệu Nam lại nghe ra được sự nghẹn ứ trong câu trả lời của cậu. Thiệu Nam thở dài nhưng không tra hỏi, cậu ta trở lại giường của mình lấy laptop rồi bắt đầu gõ phím.
Đến cuối cùng khắp cả căn phòng chỉ còn tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên.
Trình Dực vừa kết thúc bài giảng của mình, anh cầm tờ thông báo thực tập trong tay nhìn quanh lớp học gồm mấy trăm sinh viên một lượt rồi lên tiếng:
"Lớp trưởng Trực Nhân và lớp phó Lâm Y Na ở lại một chút giúp tôi, mọi người còn lại có thể kết thúc buổi học rồi."
Các sinh viên khác đồng loạt đứng dậy ra về, Trực Nhân cùng Lâm Y Na đi đến bàn làm việc của Trình Dực. Anh ngẩng đầu nhìn hai người họ, một người e thẹn ngại ngùng còn một người mặt đen như đít nồi.
Trực Nhân dường như chẳng có tâm trạng nghe anh nói chuyện nên dứt khoác lên tiếng:"Thầy có việc gì thì nói luôn đi ạ, em bận lắm!"
Trình Dực "Ồ" một tiếng, đưa thông báo thực tập cho hai người, tay khoanh trước đùi điềm đạm nói:"Tôi sẽ không làm tốn thời gian của hai em, đây là thông báo tuyển dụng thực tập sinh của công ty WTS gửi đến trường ta, tôi trao cơ hội này cho hai em, đi hay không thì tùy."
Lâm Y Na xem qua một lượt mới nhỏ giọng nói:"Công ty WTS tuyển dụng thực tập sinh sao? Tuyệt thật đấy. Em...em cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng..."
Nói rồi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay khi bắt gặp ánh mắt của anh cô lại đỏ mặt cúi đầu còn lùi lại phía sau một vài bước.
Trình Dực không nói gì, anh vẫn bình tĩnh chờ đợi đáp án từ Trực Nhân. Hắn nhìn thông báo trong tay một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì mãi đến khi Trình Dực mất kiên nhẫn gõ tay xuống bàn hắn mới bực dọc nói:"Cảm ơn thầy, em sẽ xem xét."
Updated 41 Episodes
Comments
Only
Ms xong bộ kia nên lăn qua bộ này:))
2025-02-05
2
ᴋᴀsʜ 💤
my gu my gu tặng 1 vote nhó
2025-01-06
1
Tuyệt sắc giai nhân
Trực Nhân tôi đọc nhầm là Trúc Nhân :))
2025-03-04
1