[RhyCap] Dáng Vẻ Người Anh Yêu
Chapter 9: Bước Chân
Quang Anh trở mình giữa đêm, cơn đau thể xác từ vụ tai nạn đã dịu bớt, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn còn đó.
Hình ảnh Captain hiện lên trong tâm trí anh một cách sống động.
Nụ cười của cậu ấy, sự hồn nhiên của cậu ấy, cách cậu ấy nắm lấy tay anh như muốn truyền thêm sức mạnh… tất cả như ánh sáng nhỏ bé giữa đêm đen u tối của cuộc đời anh.
Nguyễn Quang Anh
Captain...em có ổn không?
Một điều gì đó trong lòng anh thôi thúc. Có gì đó không ổn
Có gì đó mà Captain giấu anh. Cảm giác ấy lớn dần, đến mức anh không thể chịu đựng nổi.
Không kìm nén được nữa, anh mò mẫm tìm cây gậy bên giường, dựa vào đó mà bước đi.
Đôi chân run rẩy tìm kiếm con đường dẫn đến phòng của Captain.
Anh không biết mình đang làm gì, chỉ biết rằng trái tim bảo anh phải làm thế.
Captain cuộn mình trên giường, cơn đau không còn kìm nén được nữa.
Mồ hôi lạnh chảy ướt cả gối, nhưng cậu vẫn cố bặm môi, không để tiếng rên rỉ thoát ra.
Những ký ức ban chiều hiện lên rõ ràng, từ cái nắm tay cho đến cách Quang Anh chạm vào mặt cậu.
Cậu biết mình đã yêu, một tình yêu vừa ngọt ngào vừa đau đớn đến tận xương tủy.
Captain
Quang Anh... em muốn sống, em muốn nhìn thấy anh nhiều hơn
Captain
Nhưng... em không biết mình còn bao lâu nữa.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ. Captain mở mắt, tim đập thình thịch.
Captain
Quang Anh /giọng run rẩy/
Không chờ lời mời, Quang Anh dò dẫm bước vào, cây gậy chạm vào sàn nhà tạo thành âm thanh khe khẽ.
Nguyễn Quang Anh
Captain...em ổn không?
Captain
"gọi mình là em sao.."
Captain
Tôi... ổn mà. Sao anh lại đến đây?
Nguyễn Quang Anh
nói dối /ngắt lời/
Nguyễn Quang Anh
Có thể không nhìn thấy, nhưng tôi cảm nhận được.
Nguyễn Quang Anh
em đang đau, đúng không?
Cậu không biết phải trả lời thế nào, cũng không muốn để lộ nỗi đau của mình.
Nhưng sự kiên quyết trong giọng Quang Anh khiến cậu không thể trốn tránh.
Captain
Quang Anh, em...
/ngập ngừng/
Quang Anh bước đến gần, ngồi xuống mép giường. Anh đưa tay lên, chạm vào vai Captain, rồi lần xuống cánh tay đang run rẩy của cậu.
Nguyễn Quang Anh
em đừng giả vờ trước mặt anh...
Nguyễn Quang Anh
anh cũng đau, cũng sợ hãi
Nguyễn Quang Anh
nhưng giờ anh không phải đối mặt với nỗi đau ấy một mình nữa
Nguyễn Quang Anh
em có thể...
Lời nói ấy như xé toạc lớp vỏ bọc mà Captain cố gắng giữ suốt bao lâu.
Captain
/Nước mắt lăn dài, hòa vào cơn đau đớn trong lòng/
Captain
Quang..Anh em em..sợ
Captain
em sợ kéo anh vào thế giới tăm tối của em
Captain
em sợ, nếu em nói sự thật, anh sẽ rời bỏ em
Nguyễn Quang Anh
/khẽ mỉm cười/
dù đôi mắt không thể nhìn thấy cậu. Anh đưa tay lên, tìm kiếm khuôn mặt Captain, rồi nhẹ nhàng chạm vào.
Nguyễn Quang Anh
Captain, anh đã ở trong bóng tối rồi.
Nguyễn Quang Anh
anh không sợ nó nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em là ánh sáng duy nhất mà anh có.
cậu bật khóc, lần đầu tiên sau bao năm, cậu để lộ hết những yếu đuối, những sợ hãi ẩn giấu trong lòng.
Cậu gục đầu vào vai Quang Anh, để mặc những giọt nước mắt chảy dài.
Sự im lặng bao trùm căn phòng, nhưng đó không phải là sự im lặng nặng nề.
Nó như một loại ngôn ngữ riêng, nơi cả hai không cần nói lời nào mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau, nỗi sợ hãi và sự an ủi của nhau.
Nguyễn Quang Anh
Captain.../khẽ vuốt tóc/
Dù không thể nhìn thấy, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo đủ để anh hiểu Captain đang phải chịu đựng những gì.
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ không bao giờ để Captain phải một mình nữa
Captain
đã rất lâu em không dám hy vọng còn ngày mai
Nguyễn Quang Anh
thế thì để anh hy vọng thay em
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, được không?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Quang Anh biết, trái tim anh đã bị cậu ấy chiếm trọn.
Không phải vì sự đáng yêu hay nhí nhảnh của Captain, mà vì sự đau đớn được giấu kín sau những nụ cười đó.
Nhưng đồng thời, một nỗi sợ khác len lỏi trong anh. Anh biết cậu ấy đang chiến đấu với điều gì.
Anh không biết liệu cậu ấy có thể ở bên anh bao lâu. Và ý nghĩ về việc mất đi Captain khiến anh nghẹt thở.
Nguyễn Quang Anh
"Chỉ cần em ở đây"
Nguyễn Quang Anh
"chỉ cần em cười, anh sẽ làm mọi thứ.."
Captain
“Liệu tôi có đủ thời gian không?”
Cậu nhìn xuống đôi tay gầy guộc của mình, nơi những mạch máu xanh nổi rõ trên làn da tái nhợt
Cậu không biết mình có thể chống chọi với bệnh tật bao lâu nữa, nhưng cậu biết một điều: cậu muốn sống.
Captain
"vì anh..em sẽ cố gắng"
Comments
꧁𝐒𝖚𝖗𝖎☪꧂
... Din tán đầu em đi Din☺
2025-01-28
3
♡
ừ thì hơi giống^^
2025-01-28
2
𝐂𝐚𝐧𝐝𝐲ᥫ᭡
vừa khóc+cắn môi quyến rũ vcl🥰
2025-01-28
3