[RhyCap] Dáng Vẻ Người Anh Yêu
Chapter 13: Nơi đó có Quang Anh không?
anh vẫn nắm tay cậu mỗi khi cậu ngủ. Captain vẫn kể cho anh nghe về bầu trời mỗi sáng.
Họ vẫn ngồi cùng nhau trong khu vườn nhỏ của bệnh viện, chầm chậm cảm nhận từng khoảnh khắc trôi qua.
Nguyễn Quang Anh
em có thấy mệt không?
Captain
Nhưng ngồi thế này thì đỡ hơn nhiều.
Nguyễn Quang Anh
Anh cứ tưởng em sẽ ngại khi ôm anh như vậy
Captain
Em đang lợi dụng anh để sưởi ấm đấy.
Nguyễn Quang Anh
ừm...lợi dụng nữa đi
Captain
anh đang quyến rũ em à
/bật cười/
Nguyễn Quang Anh
có hiệu quả thì anh làm hơn thế nữa
Captain
anh chỉ thế là nhanh
cậu đặt lên môi anh nụ hôn chớp nhoáng
Captain
cái giá phải trả khi quyến rũ em đó
Nguyễn Quang Anh
anh chấp nhận hết
Những ngày sau đó, sức khỏe của Captain càng lúc càng tệ hơn.
Những cơn đau kéo dài hơn, mỗi lần thức dậy đều như thể cả cơ thể bị đè nặng bởi một tảng đá khổng lồ.
Nhưng cậu vẫn cười, vẫn cố gắng trêu đùa Quang Anh như thể chẳng có gì xảy ra.
Chỉ có điều, Quang Anh không còn dễ bị đánh lừa nữa
Anh cảm nhận được từng thay đổi nhỏ nhất của cậu
từ hơi thở nặng nề vào mỗi sáng, đến bàn tay ngày một lạnh hơn trong những lần anh nắm lấy.
Nguyễn Quang Anh
đừng cố tỏ ra mình ổn nữa
Captain nhắm mắt, im lặng một lúc, rồi khẽ cười
Captain
anh nhìn ra rồi à?
Nguyễn Quang Anh
anh không nhìn, anh cảm nhận
Nguyễn Quang Anh
để anh ở bên em..được không?
Captain
anh đã luôn bên em rồi mà
Cơn đau lần này dữ dội hơn tất cả những lần trước.
Captain không còn đủ sức để giấu nữa.
Cậu siết chặt lấy bàn tay Quang Anh, móng tay bấu vào da anh đến mức gần như rỉ máu.
Nguyễn Quang Anh
bác sĩ bác sĩ!!
những y tá vội vàng chạy đến, ngay cả khi những cánh cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại trước mắt anh, bàn tay Captain vẫn lạnh dần trong tay anh.
Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Quang Anh thấy sợ bóng tối thật sự.
Không phải bóng tối mà đôi mắt anh nhìn thấy, mà là bóng tối đang nuốt chửng lấy thế giới của anh.
Là thứ bóng tối mà ngay cả Captain cũng không thể mang anh ra khỏi.
Ngoài trời, những cơn gió đêm rít qua khung cửa sổ, mang theo cái lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách.
Hơi thở cậu yếu dần, mỗi lần hít vào đều trở nên khó nhọc.
Lồng ngực phập phồng một cách chậm chạp, như thể sự sống chỉ còn treo lơ lửng trên một sợi chỉ mong manh.
Quang Anh ngồi bên giường, bàn tay siết chặt lấy tay Captain. Bàn tay ấy lạnh đến đáng sợ. Lạnh đến mức khiến anh run lên.
Nguyễn Quang Anh
em cảm thấy thế nào
Captain
cũng...không tệ lắm
Nguyễn Quang Anh
em đừng nói dối nữa..
Cậu đã quá yếu rồi. Ngay cả mở miệng cũng trở thành một việc khó khăn.
Captain
chỉ là em...hơi mệt chút thôi
Captain
Em sẽ ngủ một lát, được không?
Nguyễn Quang Anh
Không được!
/siết chặt tay cậu/
Nguyễn Quang Anh
Em không được ngủ!
/nghẹn ngào/
Captain
Nhưng em buồn ngủ lắm...
Captain khẽ nhíu mày, môi cậu run lên vì đau.
Nguyễn Quang Anh
Em đã hứa với anh… Em sẽ không rời xa anh mà…
Cậu cố gắng giơ tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt anh.
Captain
Anh có thấy em không?
Quang Anh nghẹn lại. Một cơn đau quặn thắt trong lồng ngực. Anh không thấy. Anh chưa từng thấy.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh biết em ở đây
/giọng anh vỡ vụn/
Nguyễn Quang Anh
Em luôn ở đây, ngay bên cạnh anh
Cậu chớp mắt, hơi thở trở nên nặng nề.
Captain
Em… từng rất sợ chết…
Nguyễn Quang Anh
đừng nói nữa /siết tay/
Captain
Nhưng nếu nơi đó có anh…
Captain
Thì em sẽ không sợ nữa…
Captain
Quang Anh… nơi đó… có anh không?
Nguyễn Quang Anh
Anh yêu em… Anh yêu em… Anh yêu em…
Captain mỉm cười. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cậu.
Captain
em cũng yêu anh...
Bàn tay đang chạm vào Quang Anh, từ từ rơi xuống giường.
Bàn tay cậu dần dần mất đi hơi ấm.
Cơn gió đêm rít qua khung cửa sổ
Cả thế giới của Quang Anh vỡ vụn trong khoảnh khắc ấy.
Quang Anh ôm chặt lấy thân thể lạnh dần của cậu, cả người run lên từng đợt.
Comments
Tongtai Le 🐼💛
À..e nhắc sốp chút là chính sốp nói HE ạ^^ là HAPPY ENDING chứ hong phải huhu ending ạa..
2025-01-30
1
Em tặng t/g con 🦅
em đọc đúng thành càng ngày càng tốt hơn
2025-01-31
6
duy iu oi.
ê truyện này ngược lần nào t khóc lần đó á tr..nó nhói tht
2025-01-30
1