Chương 2

Mưa rơi lất phất trên mái ngói cũ, từng giọt nước tí tách rơi xuống hiên nhà.
Quang Anh ngồi trước bàn viết, lật giở cuốn sổ tay nhưng chưa viết được chữ nào.
Cảm giác trống rỗng cứ bám lấy anh từ hôm qua, từ khi anh chạm mặt chàng trai bên bờ biển.
Câu nói của cậu ta vẫn vương vấn trong đầu anh: "Anh sẽ không ở đây lâu đâu."
Lời tiên đoán ấy có nghĩa gì?
Anh khẽ thở dài, quyết định ra ngoài dạo một vòng để đầu óc tỉnh táo.
⚡🐑
Bên ngoài, con đường làng vẫn ẩm ướt sau cơn mưa.
Những quán nhỏ ven đường bắt đầu mở cửa, mùi cá nướng từ đâu đó thoảng qua trong gió.
Người dân làng biển có vẻ đã quen với sự hiện diện của anh, một số người gật đầu chào khi anh đi ngang qua.
Khi bước đến chợ cá, anh lại thấy người ấy.
Cậu ta đứng cạnh một sạp hàng, mặc áo khoác mỏng, đang cẩn thận lựa từng con cá tươi.
Mái tóc đen hơi ướt, dính vài giọt nước mưa.
Không hiểu sao, Quang Anh dừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào cậu.
Cậu ta hơi ngẩng lên, ánh mắt vẫn mang vẻ hờ hững như hôm trước.
Chàng trai
Chàng trai
Anh đấy à?
Lần này, cậu không lạnh nhạt như tối qua, nhưng cũng không có vẻ gì là chào đón.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua tôi quên chưa hỏi tên cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cười nhẹ]
Cậu ta im lặng một lúc, rồi mới đáp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đức Duy.
Quang Anh lặp lại cái tên trong đầu.
Đức Duy.
Một cái tên trầm lặng, như chính con người cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Quang Anh.
Duy chỉ gật đầu, rồi tiếp tục chọn cá.
Quang Anh cũng chẳng biết nói gì thêm, nhưng trong lòng lại thấy có chút tò mò.
⚡🐑
Sau khi mua đồ xong, Đức Duy rời chợ.
Quang Anh đi theo bản năng, không có chủ đích.
Duy không hỏi anh đi đâu, cũng không bảo anh dừng lại.
Cứ thế, cả hai bước đi dưới làn mưa bụi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu sống ở đây từ nhỏ à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[bất chợt hỏi]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khẽ gật đầu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy chắc cậu biết truyền thuyết 'lời thì thầm của biển' rồi nhỉ?
Duy dừng lại một chút, ánh mắt có gì đó phức tạp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tin vào nó à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa biết nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi muốn tìm hiểu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có những thứ, biết càng ít càng tốt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhìn xa xăm]
Câu nói đó khiến Quang Anh có chút rùng mình, nhưng anh không hỏi thêm.
Họ đi đến một con hẻm nhỏ, nơi những ngôi nhà san sát nhau.
Đến trước một căn nhà cũ có cửa sổ màu xanh, Duy dừng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi ở đây.
Quang Anh nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, dù đây là lần đầu tiên anh đến.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy mai gặp?
Duy hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối.
Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi mở cửa bước vào nhà, để lại Quang Anh đứng đó với một cảm giác khó gọi tên.
Biển xa xa vẫn thì thầm, như đang chờ đợi điều gì đó.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play