[RhyCap] Lời Thì Thầm Của Biển
Chương 5
Sáng hôm sau, bầu trời âm u hơn bình thường.
Những đám mây xám phủ kín đường chân trời, báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Quang Anh thức dậy với cảm giác nặng nề.
Giấc mơ đêm qua vẫn bám lấy tâm trí anh, từng lời nói vọng ra từ biển cả như còn vang trong tai.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy biển hôm nay tĩnh lặng một cách bất thường.
Duy nói đúng—có những điều không thể chỉ là tưởng tượng.
Sau cuộc trò chuyện tối qua, Duy đã im lặng rất lâu.
Cậu không phủ nhận những gì Quang Anh kể, nhưng cũng không giải thích thêm.
Đôi mắt cậu ánh lên sự hoang mang, như thể quá khứ bị chôn giấu bấy lâu nay đột nhiên bị đào xới.
Quang Anh biết, có điều gì đó Duy chưa nói ra.
Trưa hôm đó, Quang Anh quyết định tìm gặp bà cụ bán hàng gần chợ cá.
Lần đầu tiên anh nghe về truyền thuyết 'Lời thì thầm của biển' chính là từ bà.
Nếu có ai hiểu rõ về ngôi làng này và những bí ẩn của nó, thì chắc chắn đó là bà cụ.
Bà đang ngồi sắp xếp lại rổ cá khô trước quán nhỏ.
Khi thấy Quang Anh đến, bà nheo mắt nhìn anh.
Bà cụ bán hàng
Lại là cậu à?
Bà cụ bán hàng
Muốn hỏi chuyện gì đây?
Quang Anh kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống đối diện bà.
Nguyễn Quang Anh
Bà từng nói rằng những ai nghe được tiếng thì thầm của biển đều sẽ phải đối mặt với sự thật sâu thẳm trong lòng mình…
Nguyễn Quang Anh
Có đúng không?
Bà cụ khựng lại một chút, rồi gật đầu.
Bà cụ bán hàng
Biển không nói dối, cậu trai trẻ ạ.
Bà cụ bán hàng
Nhưng không phải ai cũng dám nghe.
Nguyễn Quang Anh
Bà có biết chuyện gì đã xảy ra với…
Nguyễn Quang Anh
Người yêu cũ của Đức Duy không?
Nguyễn Quang Anh
[do dự, hạ giọng]
Bà cụ ngừng tay, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén hơn.
Bà cụ bán hàng
Cậu hỏi chuyện này làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Cháu muốn biết sự thật.
Cuối cùng, bà thở dài, nhìn ra biển xa xăm.
Bà cụ bán hàng
Cậu ấy tên là Khải.
Bà cụ bán hàng
Một chàng trai hiền lành, yêu biển, yêu Duy đến điên dại.
Tên đó vang lên trong tâm trí Quang Anh như một tiếng vọng từ cơn mơ.
Bà cụ bán hàng
Năm năm trước, Duy và Khải thân thiết lắm.
Bà cụ bán hàng
Hai đứa như hình với bóng.
Bà cụ bán hàng
Nhưng tình cảm con người vốn phức tạp…
Bà cụ bán hàng
Đôi khi, yêu quá cũng là một gánh nặng.
Nguyễn Quang Anh
Bà nói vậy là sao?
Nguyễn Quang Anh
[khẽ nhíu mày]
Bà cụ bán hàng
[nhìn anh, chậm rãi nói]
Bà cụ bán hàng
Đêm Khải mất tích, biển không động.
Bà cụ bán hàng
Trời quang, sóng yên.
Bà cụ bán hàng
Nhưng sáng hôm sau, người ta chỉ tìm thấy chiếc thuyền của cậu ấy trôi dạt trên bờ…
Bà cụ bán hàng
Mà không có ai bên trong.
Quang Anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Nguyễn Quang Anh
Nếu biển không động, thì sao thuyền của Khải lại bị trôi dạt?
Bà cụ bán hàng
Có những điều…
Bà cụ bán hàng
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Quang Anh chợt nhớ đến lời của Duy tối qua.
"Cậu ấy đã hứa sẽ không bao giờ rời xa tôi."
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh, khiến anh lạnh sống lưng.
Nguyễn Quang Anh
Khải không hề tự ý ra khơi đêm đó?
Nguyễn Quang Anh
[hạ giọng]
Nhưng ánh mắt bà nói lên tất cả.
Tối hôm đó, Quang Anh tìm đến nhà Duy.
Cậu ấy ngồi một mình trước hiên, ánh mắt trống rỗng.
Dường như Duy đã đoán trước rằng Quang Anh sẽ đến.
Hoàng Đức Duy
Anh đã biết rồi…
Quang Anh hít một hơi sâu, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa biết hết.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi muốn nghe từ cậu.
Duy cười nhạt, mắt nhìn xuống bàn tay mình.
Hoàng Đức Duy
Tôi và Khải…
Hoàng Đức Duy
Đã cãi nhau đêm đó.
Hoàng Đức Duy
[giọng khàn khàn]
Quang Anh siết chặt hai bàn tay.
Hoàng Đức Duy
Muốn rời khỏi làng.
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy bảo rằng nếu tôi không đi cùng, cậu ấy sẽ tự đi một mình.
Duy im lặng hồi lâu, rồi thì thầm.
Hoàng Đức Duy
Vì cậu ấy biết tôi không yêu cậu ấy theo cách cậu ấy muốn.
Trái tim Quang Anh khẽ thắt lại.
Duy ngẩng lên, đôi mắt đầy sự dằn vặt.
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy yêu tôi nhiều hơn tôi yêu cậu ấy.
Hoàng Đức Duy
Đã giết chết cậu ấy.
Biển ngoài kia vẫn thì thầm.
Nhưng lần này, Quang Anh nghe thấy trong đó có tiếng khóc…
Comments
Ngoc Linh
tên ngưòi yêu cũ tôi 🙂
2025-02-15
3
thv (tyu_h)💤💫
Nghi nghi nhaaaa
2025-02-13
2