[RhyCap] Lời Thì Thầm Của Biển
Chương 4
Đêm đó, Quang Anh ngủ không yên.
Tiếng sóng biển rì rầm như những lời thì thầm vọng vào giấc ngủ của anh.
Chúng không còn là âm thanh dịu dàng mà trở nên nặng nề, kéo anh vào một cơn mơ lạ lùng.
Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng trên bờ biển.
Mặt biển đen như mực, những con sóng cuộn trào dữ dội dưới ánh trăng mờ nhạt.
Gió thổi mạnh, lạnh đến mức da anh tê dại.
Xa xa, có một người đang đứng trên mặt nước.
Dáng người đó mờ ảo, nhưng Quang Anh cảm thấy rõ ràng rằng người đó đang chờ anh.
Anh không nhìn thấy mặt, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của người ấy xuyên qua bóng tối.
Một giọng nói vang lên, khẽ khàng như gió biển: "Tại sao cậu ấy lại quên tôi?"
Quang Anh giật mình, nhìn quanh nhưng không thấy ai khác.
Chỉ có anh và người kia, cùng với tiếng sóng vỗ ầm ào.
"Cậu ấy hứa sẽ không rời xa tôi."
Giọng nói ấy có gì đó rất đau đớn, như thể mang theo tất cả những bi thương và hối tiếc của đại dương.
"Nhắc cậu ấy… tôi vẫn ở đây."
Đột nhiên, sóng biển dâng cao, nhấn chìm tất cả.
Một cánh tay lạnh ngắt túm lấy cổ tay Quang Anh, kéo anh về phía biển sâu.
Anh hoảng loạn vùng vẫy, nhưng sức nước quá mạnh, kéo anh chìm dần xuống bóng tối…
Quang Anh bật dậy khỏi giường, thở dốc.
Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Phải mất vài giây anh mới nhận ra mình đang ở trong phòng, ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn ngủ vẫn le lói trên bàn.
Anh đưa tay lên mặt, cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt.
Chỉ là một giấc mơ thôi… đúng không?
Anh vẫn còn cảm nhận được cảm giác nghẹt thở khi bị kéo xuống nước, vẫn nhớ rõ giọng nói vang vọng trong đầu.
"Nhắc cậu ấy… tôi vẫn ở đây."
Quang Anh chợt nhớ đến Duy.
Anh lập tức đứng dậy, khoác vội áo rồi bước ra ngoài.
Làng biển lúc này vẫn chìm trong giấc ngủ say.
Chỉ có tiếng sóng và gió biển vẫn miệt mài vẽ nên những giai điệu bất tận.
Quang Anh đi nhanh về phía nhà của Duy.
Đến nơi, anh dừng lại trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, do dự một chút rồi gõ cửa.
Anh gõ thêm lần nữa, lần này mạnh hơn.
Một lát sau, bên trong mới có tiếng động.
Cánh cửa hé mở, để lộ Duy với mái tóc rối bù và ánh mắt ngái ngủ.
Hoàng Đức Duy
Anh làm gì ở đây giờ này?
Hoàng Đức Duy
[giọng khàn khàn]
Quang Anh nhìn cậu, không biết phải bắt đầu thế nào.
Nguyễn Quang Anh
[hít một hơi sâu]
Nguyễn Quang Anh
Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
Duy nhíu mày, nhưng vẫn mở rộng cửa cho anh vào.
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên tường những bóng hình run rẩy.
Duy ngồi xuống mép giường, nhìn Quang Anh với vẻ khó hiểu.
Quang Anh im lặng một lúc, rồi cất giọng chậm rãi.
Nguyễn Quang Anh
Đã hứa với cậu điều gì trước khi mất tích?
Đôi mắt cậu ánh lên sự cảnh giác, như thể không hiểu vì sao Quang Anh lại hỏi vậy.
Hoàng Đức Duy
Sao anh lại hỏi chuyện này?
Quang Anh siết chặt hai bàn tay, nhớ lại giọng nói trong giấc mơ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi mơ thấy cậu ấy.
Hoàng Đức Duy
[bàng hoàng]
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết đó có phải là cậu ấy không, nhưng trong mơ…
Nguyễn Quang Anh
Có một người đứng trên biển.
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy nói rằng cậu đã quên cậu ấy.
Hoàng Đức Duy
Không thể nào…
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy bảo tôi nhắc cậu…
Nguyễn Quang Anh
Rằng cậu ấy vẫn ở đây.
Cả căn phòng rơi vào im lặng.
Gió ngoài cửa sổ rít lên khe khẽ, như một lời nhắc nhở từ biển cả.
Duy cúi đầu, hai bàn tay bấu chặt vào mép giường.
Một cảm xúc đau đớn trào lên trong đáy mắt cậu.
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy đã hứa…
Hoàng Đức Duy
Sẽ không bao giờ rời xa tôi.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cậu.
Quang Anh nhìn cậu, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Bí mật về người yêu cũ của Duy…
Có lẽ không đơn giản chỉ là một vụ tai nạn trên biển.
Comments
HLinhcutii
Ngày càng thú vị 😵💫
2025-02-13
1