Chương 3

Đêm ở làng biển yên ắng một cách lạ lùng.
Chỉ có tiếng sóng vỗ nhịp nhàng và gió lùa qua những tán dừa.
Quang Anh ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là trang giấy trắng vẫn chưa có lấy một dòng chữ nào.
Ý tưởng cứ quẩn quanh trong đầu anh nhưng chẳng thể thành hình.
Anh đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Xa xa, bờ biển lấp lánh dưới ánh trăng mờ nhạt.
Và cũng như hôm trước, anh lại thấy một bóng người đứng bên bờ cát.
Là Duy.
Cậu ấy đứng đó, bất động, như thể đang đợi ai đó quay về từ đại dương.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Quang Anh bất giác rùng mình.
Anh do dự vài giây, rồi quyết định đi ra ngoài.
⚡🐑
Duy vẫn đứng lặng, mắt hướng về biển, không hề để ý đến sự xuất hiện của Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không thấy lạnh sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ cất giọng]
Duy giật mình nhẹ, quay lại nhìn anh.
Trong ánh trăng, đôi mắt cậu trông mơ màng và u buồn hơn bao giờ hết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi quen rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhẹ giọng]
Quang Anh đứng bên cạnh, cùng nhìn ra biển.
Họ im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ cát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu thường ra đây vào ban đêm à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì sao?
Duy khẽ cười, nhưng nụ cười đó không có chút vui vẻ nào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh sẽ nghĩ tôi điên mất.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không nghĩ vậy đâu.
Duy nhìn xuống chân, đôi tay siết chặt trong túi áo khoác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nghe thấy tiếng gọi từ biển.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[giọng khẽ khàng]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiếng gọi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hơi sững lại]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải tiếng sóng, không phải tiếng gió…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà là giọng của một người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khẽ gật đầu]
Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng trầm xuống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người yêu cũ của tôi.
Quang Anh chớp mắt, bất ngờ vì lời thú nhận đó.
Anh không nghĩ Duy sẽ mở lòng một cách trực tiếp như vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đã mất rồi sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[nhẹ giọng hỏi]
Duy không trả lời ngay.
Cậu nhìn ra biển, mắt sâu thẳm như đại dương về đêm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Năm năm trước…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một đêm biển động, cậu ấy ra khơi và không bao giờ quay về.
Quang Anh cảm thấy có gì đó thắt lại trong lồng ngực.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi người nói đó là tai nạn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi biết…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy vẫn chưa rời đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[giọng nghẹn lại]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ý cậu là…?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mỗi khi biển lặng, tôi nghe thấy giọng cậu ấy gọi tên tôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[thì thầm]
Gió biển thổi mạnh hơn, mang theo cái lạnh ngấm vào da thịt.
Quang Anh nhìn Duy, nhận ra nỗi đau vẫn chưa bao giờ nguôi trong đáy mắt cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thể đó chỉ là do cậu nhớ cậu ấy quá thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đó không phải ảo giác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[lắc đầu, ánh mắt kiên định]
Cậu hít một hơi sâu, rồi quay sang nhìn thẳng vào Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu một ngày nào đó anh cũng nghe thấy tiếng thì thầm của biển…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng bỏ qua nó.
Lời nói ấy khiến Quang Anh cảm thấy gai lạnh nơi sống lưng.
Anh nhìn ra đại dương đen thẳm, chợt có cảm giác như có ai đó đang nhìn lại mình từ phía xa…
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play