Chương 12: Hoạ từ rượu mà ra!!!

Giờ khắc này không chạy còn đợi lúc thân xác này không còn mạng thì có muốn chạy cũng đã muộn! Phi Vũ không màng hình tượng bật tôm dậy một cước phi thân hướng về phía núi đào tẩu!

"Ngươi có chạy đằng trời!”. Nghệ Hân nhếch mép phi thân đuổi theo sau.

Chuyện là như thế này: đêm hôm qua trong lúc rượu vào người. Rượu này là một loại của cống phẩm Tây Vực rất mạnh. Vốn vĩ thân thể Phi Vũ đang bị thương cùng cả ngày hôm nay chẳng ăn uống gì. Phi Vũ lại uống một hơi cạn hết cả vò rượu nên không kìm chế được cơn say cùng cồn cào bao tử đã nôn hết lên người Nghệ Hân không những vậy còn áp nàng nằm dưới. Cũng may nàng nhanh thân thủ đánh ngất Phi Vũ. Nếu không…không biết đã xảy ra chuyện hơn thế! Lòng Nghệ Hân một trận k nuốt nổi cơn tức này. Quyết bắt hắn trả giá lại những gì gây cho nàng hôm nay.

Đặt chân đến cổng thành Phi Vũ hí hửng tỏ vẻ hả hê thoát chết. Bước chân vào tửu lâu gần đó định dùng bữa bỗng thấy thân ảnh của Vô Ảnh nên gọi hắn vào cùng.

Chẳng qua là cô gái đó đã đuổi kịp nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng cười nhạt, còn có tay đang quất quất trường tiên, nhìn vậy sau lưng Phi Vũ có chút lạnh.

Phách! Nghệ Hân đem roi quất xuống đất “Nếu đã trốn chạy như thế chắc hẳn ngươi đã nhớ, vậy thì không cần nói nhiều.”

Thanh âm roi quất xuống đất kia dọa Phi Vũ cùng Vô Ảnh giật mình, hai người xích lại gần nhau hơn.

“Cô nương có gì thương lượng là được.” Vô Ảnh có chút sợ hãi đích nuốt nước miếng một cái, giang hai tay muốn bảo vệ công tử nhà hắn.

Thấy Nghệ Hân cầm roi đi tới gần, Phi Vũ vội vàng nói:

“Ta, ta nói cho ngươi biết nha, ta, ta là con trai của Đại tướng quân. Ngươi đây là, đây là đánh con trai mệnh quan triều đình hậu quả rất nghiêm trọng đó!". Nói thì nói cho sang mồm mạnh miệng chứ Phi Vũ thừa biết chính bản thân mình có sự chống đối nào lại với Nghệ Hân mới là tự lãnh hậu quả nghiêm trọng.

“Ha ha! Ngươi có là ai ta cũng không sợ. Huống chi ngươi vẫn chỉ là một tên công tử ăn chơi, vô lại nhỏ nhoi thôi. Nghệ Hân tiếp tục đến gần.

Phi Vũ không nghĩ tới thân phận của mình cũng vô dụng. Cũng đúng thôi vì ta là con trai Đại tướng quân còn nàng là trưởng công chúa aaa!!! nhìn Nghệ Hân cầm roi từng bước ép sát, vội vàng che mặt mình lại

“Có chuyện gì thì chúng ta có thể thương lượng, đánh lên người không nói gì, đánh lên mặt là tổn thương tự ái a. “

Nghệ Hân đi tới trước bàn, dừng lại, đưa tay ra nói “Đền tiền!”

“Ngươi không phải muốn đánh công tử sao?”.

Đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đội ngư như bò sữa aaaa!!!

Ta hận không được lột da đầu hắn đấy! Nghệ Hân hung hãn nói “Bất quá bây giờ, trọng yếu nhất chính là, đền tiền!”

Hai người thấy Nghệ Hân không phải muốn đánh người, cũng thở phào nhẹ nhõm. Tưởng gì chỉ là đền tiền, dù hiện tại đang bị lão phụ thân cùng phụ mẫu cắt giảm chi phí sinh hoạt nhưng với danh tiếng chắc có thể mượn được vài van tiền nga!

“Đền tiền cho ngươi, được, được!”

Phi Vũ nặn ra khuôn mặt vui vẻ nói “Xin hỏi phải đền bao nhiêu tiền?”

“Một ngàn bảy trăm lượng “

Ngược lại hít một hơi khí, mém nữa ngất xỉu.

“Hả!” Một ngàn bảy trăm hai kia là bao nhiêu tiền?

Phi Vũ vốn còn mờ mịt về tiền tệ thời này “ Vô Ảnh một xâu kẹo hồ lô bao nhiêu tiền?”

Vô Ảnh có chút kỳ quái nhìn công tử nhà hắn, bây giờ hỏi cái này làm gì, bất quá vẫn là trả lời “Hai văn tiền “

Hai văn tiền, vậy chắc khoảng hai đồng tiền đi, một lượng bạc là một ngàn văn, vị chi là năm trăm đồng tiền. Một ngàn bảy trăm hai chính là tám mươi lăm vạn, tám mươi lăm vạn? Tám mươi lăm vạn!!!!

Đùng một tiếng, Phi Vũ kích động đứng lên “Ngươi ăn muốn cướp hả! Quần áo ngươi làm bằng hoàng kim hay là đá quý a!” Bất quá dù là tơ lụa của hoàng thất cũng chẳng cắt cổ người như vậy chứ! Nè!nè!nè! Cổ ta nè ngươi lại cắt luôn đi cho lẹ.

Nghệ Hân cũng đùng một tiếng đem roi đè trên bàn “Ngươi phải hiểu rõ, ta là bị cướp! Ai muốn bảo ngươi đền tiền quần áo, tiền quần áo bổn tiểu thư cón chưa tính với ngươi đâu, ta nói lúc sáng vì ngươi bỏ trốn bất ngờ vì đuổi theo ngươi mà ta bỏ mất tay nải mà trong đó có tiền.

“Tay nải, tay nải gì? Ta cũng đâu có trộm của ngươi. Vả lại là chính bản thân theo đuổi ta ý lộn rượt đuổi theo ta chứ ta đâu có gọi a! “.

Nằm mơ hả, ngươi dựa vào cái gì bắt ta đền?” Phi Vũ hai tay ôm ngực bất mãn nói.

“Ngươi……”

“Mà quên nữa, coi như điều ngươi nói là sự thật, ai biết được trong tay nải của ngươi có bao nhiêu tiền, ngươi đi có một mình mang nhiều tiền theo như vậy làm gì? Ta nhìn sơ qua là biết tám phần là ngươi muốn lừa gạt ta.” Phi Vũ dương dương tự đắc nói. “Nực cười, ta đường đường Nghệ Hân gia tài vô số mắc gì phải lừa một cái vô lại như ngươi, như vậy chẳng khác nào tự làm nhục bản thân.” Nghệ Hân vẫn che giấu họ của mình vì nghĩ rằng Phi Vũ còn chưa biết thân phận thật sự của cô.

“Hảo, đúng như ngươi nói vậy còn tìm ta bắt đền tiền làm gì? Thiên — kim — đại — tiểu —-thư!” Phi Vũ cố ý kéo dài năm chữ cuối.

“Nếu không phải là bởi vì…Mà tại sao ta phải giải thích với ngươi, ngươi rốt cuộc có đền tiền hay không!

“Không đền, không đền, đánh chết ta cũng không đền“

“Được, vậy ta thành toàn cho ngươi!” Nghệ Hân cầm trường tiên lên bắt đầu vung về phía Phi Vũ.

Phi Vũ vội vàng ngồi xuống…Loảng xoảng —-

Bình hoa trên bàn ăn trong phòng của tửu lâu bị đánh nát.

A, may mà né kịp, một roi đó mà quất trúng mình, khẳng định đau chết luôn

“Uy ~ ngươi có thể ngang ngược như vậy sao, không dùng lời nói được sao.”

“Đối phó với loại người vô lại như ngươi, phải dùng phương pháp dã man mới trị được, không cần nhiều lời.” Nghệ Hân lại quơ roi.

“Cô nương, ngươi đừng đánh, đừng đánh, công tử, ngài bớt tranh cãi một tí đi.” Vô Ảnh vọt tới, che chở cho công tử nhà hắn.

“Ta hỏi ngươi, ngươi có đền hay không?”

“Muốn đền cũng không có tiền đền, đền mạng lại càng không được. Thứ duy nhất đáng tiền chính là cái thân thể này, ngươi có muốn hay không?”

“Phi, ai mà thèm thân thể của ngươi.” Nghệ Hân mặt có chút đỏ, từ nhỏ đến lớn cũng không ai dám nói lời lưu manh như vậy với nàng.

“Yêu, ngươi đỏ mặt rồi, nhìn ngươi rất thanh thuần, không nghĩ tới suy nghĩ cũng có lúc không lành mạnh, chắc nghĩ đến hình ảnh không thích hợp với nhi đồng quá

“Ngươi……”

“Nếu ngươi đã có suy nghĩ đó, vậy để ta thành toàn cho ngươi.” vừa dứt lời liền kéo đai lưng xuống.

“A! Lưu manh!”

Nghệ Hân không nghĩ tới Phi Vũ sẽ hành động như vậy, vội vàng nhắm mắt lại quay đầu sang chỗ khác.

“Chạy mau!!!”

Phi Ảnh vội nhắc nhở Vô Ảnh cả hai cùng chạy ra ngoài….

“Đồ lưu manh, ngươi đứng lại cho ta!”

Vô Ảnh, chúng ta chia nhau ra chạy đi “

Vô Ảnh gật đầu một cái, hai người bắt đầu tẻ ra chạy.

Nghệ Hân đuổi theo phía sau thấy hai người chạy hai hướng khác nhau, liền chạy theo hướng của Phi Vũ.

Có lầm hay không, mắc gì đuổi theo ta, quả thật lúc nảy còn được vài bạc tiền đều đưa hết cho Vô Ảnh đều nằm trong tay hắn . Phi Vũ liều mạng chạy, chạy vào một con hẻm.

Hỏng bét! Trốn thôi.

Xui sao chạy vào ngỏ cụt. Nhìn bức tường trước mặt, Phi Vũ có chút buồn bực.

“Ngươi chạy đi đâu a.”

Nghệ Hân đuổi theo, cố ý giơ giơ roi “Đồ lưu manh, ta thấy ngươi chạy tới đây mà.”

“Ta nói Đại tiểu thư ngươi làm gì cứ bám theo ta không tha vậy? Tiền cũng không có ở chỗ của ta.”

“Cái đồ lưu manh ngươi làm hại bổn tiểu thư, bổn tiểu thư không tìm ngươi tìm ai? Huống chi, bắt được này đồ lưu manh ngươi rồi thì tự nhiên người hầu của ngươi sẽ tự tới.”” Này, ngươi chớ bên trái một câu đồ lưu manh, bên phải một câu đồ lưu manh có được hay không, ta có tên. Ta kêu… Ta kêu Phi Vũ” thật thừa thải con trai duy nhất của Đại tướng quân đương nhiên ai ai chả mà biết tên, nói tên ra cho nữ tử này biết quả thật là phút giây hồ đồ của cô.

“Ai cần biết tên ngươi làm gì, hôm nay bổn tiểu thư thù mới cùng nợ cũ tính hết một lượt với ngươi.”

“Ngươi, ngươi đừng tới đây a ~” Phi Vũ kế tiếp lui về phía sau.

“Ngươi cho là, bổn tiểu thư sẽ nghe ngươi sao “

“Ngươi… chờ một chút!”

“Làm gì?”

“Ta hình như nghe thấy có người hô cứu mạng.”

“Quỷ mới tin ngươi.”

“Thật, hình như là từ sau bức tường này truyền tới.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play