Nobita: Hành Trình Vượt Qua Tu Tiên Nghịch Lý
Bắt Đầu từ Kết Thúc
[Thư viện cũ – trời chiều – mưa phùn nhẹ bên ngoài]
Nobi Nobita
(nhìn lên kệ sách cao ngất) …Cuốn kia? Mình… đã thấy nó rồi?
[Cuốn sách màu nâu sậm, không tiêu đề, nằm trên cùng kệ sách. Cậu trèo ghế, với tay lấy]
[Ngay lúc chạm vào – một cơn lạnh tràn qua gáy, như ai đó thổi khẽ]
1: ???
(Giọng mơ hồ, không rõ nguồn) Nếu ngươi chạm vào… đường lui sẽ biến mất.
Nobi Nobita
(giật mình, quay lại) Ai…?
[Không có ai. Chỉ là tiếng mưa rơi tí tách. Nhưng trái tim Nobita đập nhanh hơn]
Nobi Nobita
(mở sách, lật tới trang cuối) Chỉ toàn giấy trống…
[Dòng chữ mờ xuất hiện trên trang cuối cùng như sương mù vẽ lên mặt gương: ]
[Kẻ cuối cùng sẽ là kẻ đầu tiên. Nếu đọc đến đây, cánh cửa đã đóng lại]
Gió lạnh nổi lên giữa thư viện. Căn phòng mờ dần, như sương phủ.
Nobi Nobita
(thở gấp) Chuyện gì… đang… 'sợ hãi'
[Mọi thứ xoắn lại. Không ánh sáng. Không cảm giác rơi. Chỉ là… sự lật mặt của thế giới]
Cảnh chuyển – một khu rừng âm u, lặng gió.
[Nobita nằm trên nền đất ẩm, mở mắt]
Nobi Nobita
(thì thào) Mình… đã thấy chỗ này. Trong mơ.
[Cuốn sách vẫn trong tay. Không trang nào hiện chữ, chỉ là một vòng xoắn trống trơn ở chính giữa]
Nobi Nobita
(mơ hồ) Tu… Tu luyện? Không… Không phải như thế này…
[Ở đâu đó, rất xa – trong một không gian đen đặc, xa tít tắp – một bóng người đứng lặng]
2: ???
(giọng trầm, rõ ràng hơn, như thể xuyên qua không gian) Cuối cùng… kẻ thứ chín đã đến.
2: ???
(Bóng người khẽ nhúc nhích và biến mất)
[Một cuốn sách khác xuất hiện trong tay người đó – giống hệt cuốn sách Nobita đang cầm, nhưng có vài trang bị xé mất, như thể đã trải qua hàng nghìn năm.]
[Trong không khí, có một cơn gió vô hình thổi ngược, và người đó bước đi vào bóng tối, vết chân không để lại trên mặt đất lạnh lẽo]
[Cái nhìn xuyên thấu từ sâu trong bóng tối dường như cảm nhận được sự dịch chuyển của cuốn sách và hành động của Nobita. Dường như… mọi thứ đã được chọn từ lâu]
1: ???
(giọng mơ hồ, từ xa vọng lại) Cảnh giới mới sẽ chỉ mở ra khi kẻ được chọn biết được chính mình.
[Cơn gió lạnh cuốn đi như lời cảnh báo, Nobita chỉ có thể im lặng, cảm giác mơ hồ và rối rắm tăng lên, cậu tự hỏi liệu có phải mình đang ở trong một trò chơi mà không thể hiểu nổi quy tắc]
Comments