Chap 2.

- Nào đi thôi, nếu không thì muộn mất. - Ami vội vã đóng cửa rời đi.

Học viện X cách nhà cô 1 giờ đi ô tô, nhưng cô quyết định sẽ đi học bằng tàu điện thay vì lái ô tô riêng. Ami nghĩ thầm: " Dù gì cũng là ngày đầu tiên đi học, không cần phải đi ô tô sang trọng như thế làm gì".

Trước mặt Ami là học viện X, tuy cơ sở vật chất không hoành tráng nhưng chất lượng dạy học được đánh giá là cao nhất nhì thành phố. Học viện X đào tạo tất cả các độ tuổi đam mê học tiếng Đức, giá cả lại vừa phải nên học viên đông đúc vô cùng. Có những khóa đông đến nỗi người đăng kí phải đợi sang đợt tuyển sinh tiếp theo. Nhưng Ami thì được chuyển vào học lớp B1/2 vì bố cô là người Đức nên Ami có thể giao tiếp và viết ở mức độ trung bình, nên được đặc cách vào học. Ami vốn xa bố mẹ từ khi 6 tuổi, thêm với việc cô yêu thích quê hương của mẹ mình đã làm cho khả năng nói tiếng Đức của cô mai một dần. "Trước tiên phải tìm thầy Nhược Minh ở phòng 18. Để coi...phòng 18.... Đây rồi."- Ami vừa lẩm bẩm vừa đi tìm phòng.

- *cốc cốc* - Ami gõ cửa.

- Mời vào. - Tiếng 1 người đàn ông vang lên, 1 giọng trầm ấm có vẻ người này cũng đã đứng tuổi.

Ami đẩy cửa vào, trước mặt cô là 1 người đàn ông trạc 30 tuổi, đang lom khom sắp xếp tài liệu cho vào cặp.

- Có việc gì không em? - Thầy Nhược Minh cất tiếng hỏi.

- A, thưa thầy em là học viên mới của lớp B1/2 mới chuyển vào hôm nay. Em là Schmidt Laura, mọi người thường gọi là Ami, đây là hồ sơ nhập học của em ạ. - Vừa nói, Ami vừa đưa tập hồ sơ cho thầy Nhược.

- À hóa ra em là cô bé người lai được nhập học giữa khóa à. Được rồi, cũng tới giờ vào học rồi, em đi theo thầy.

- Dạ.

Nhận lại hồ sơ từ thầy Nhược, Ami hồi hộp đi sau lưng thầy. Đây là lần đầu tiên Ami học 1 lớp học có nhiều độ tuổi khác nhau và đang làm nhiều ngành nghề hoặc học tập khác nhau. Khóa học này đã bắt đầu từ tháng 5, tức 1 tháng trước, vào mùa hè, học viên thường đăng kí nhiều hơn và mỗi khóa sẽ học từ 3 tới 6 tháng tùy theo học viên đăng kí. Ami tốt nghiệp trung học khi 16 tuổi. Tháng 5 năm đó, cô đã tính tham gia vào khóa học. Tuy nhiên, 1 biến cố ập tới, bà ngoại của Ami bị đột quỵ, nhập viện thở oxy được nửa năm thì mất. Ông ngoại vì quá đau buồn nên 3 tháng sau cũng bị ốm mà qua đời. Vấp phải cú sốc lớn vì mất đi những người thân yêu nhưng cô cũng cố gắng tự trấn an, ông bà ở trên trời chắc chắn không muốn nhìn thấy Ami khóc như thế này đâu. Thế là Ami khăn gói đi du lịch 1 mình suốt 3 tháng trời, đến những vùng miền hẻo lánh giúp người nghèo, tham gia các chương trình từ thiện, leo núi,... nhằm quên đi nỗi đau. Từ 1 Ami nhút nhát đã biến thành 1 Ami chín chắn, thân thiện, hay giúp đỡ người khác. Chắc chắn ông bà đã giúp Ami trở nên mạnh mẽ hơn khi họ không ở bên cô nữa.

*Cạch*

Tiếng mở cửa của thầy Nhược làm không khí bên trong phòng bỗng dưng im ắng, ai nấy đều về chỗ của mình.

- Hôm nay lớp ta náo nhiệt quá nhỉ. Có phải là có kết quả bài kiểm tra định kì rồi không? - Thầy Nhược cùng Ami đi vào phòng. - Các em hãy trật tự nào, hôm nay lớp ta có 1 bạn mới chuyển vào đây, các em giúp đỡ bạn ấy nhé.

- Chào các bạn, tôi là Ami. Rất mong được giúp đỡ.

- "Úi trời, xinh thế.", "Nghe nói là con lai Đức đấy, hèn gì được chuyển vào học.", "Chắc phát âm chuẩn lắm đấy.", "Xinh thế có người yêu chưa nhỉ?"," Ê, tý nữa tán 'ẻm' thử coi mày." - Cả lớp nhốn nháo như ong vỡ tổ.

Thầy Nhược bảo các bạn trật tự nhưng không mấy hiệu quả, còn Ami đã quá quen với những lời xì xầm, bàn tán thậm chí trêu ghẹo ác ý. Cô chỉ nở 1 nụ cười trên môi, nhàn nhạt, vì dù sao họ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô cả. Lớp học có tầm 30 người, trai gái từ độ tuổi 15 tới 20 đều có cả, đa số họ đều đã đi làm. Những người lớn tuổi chín chắn hơn thì chỉ nhìn cô mỉm cười, còn những bạn nam trạc tuổi cô hoặc nhỏ hơn, cứ túm tụm bàn tán rồi cười hi hí, chỉ chỏ vào 1 số chỗ nhạy cảm, trông thật là bất lịch sự.

- Mrs Đình à, có bạn mới nè, cô không nhìn bạn 1 chút nào luôn sao. Hahaha. - Thầy Nhược nói cười 1 cách thân thiện vui vẻ.

Ban đầu Ami cũng không rõ là nói ai, chẳng lẽ trong lớp còn có 1 giáo viên khác. Đến khi các bạn đều ngoái đầu nhìn 1 bạn nữ đang cắm cúi đọc sách, ngước lên nhìn thầy Nhược 1 cái mỉm cười rồi lại cắm mặt vài trang sách. Cô gái này có vẻ khó gần, vì các bàn bên cạnh cô ấy không có ai ngồi cả, 1 mình 1 góc trời, ánh mắt đăm chiêu trên gương mặt lạnh tanh càng khiến người ta khó chịu hơn, nhưng nét mặt đó là nét mặt thật tâm, không phải cố ý ra vẻ.

- Ái chà, được lắm tên Vũ Đình kia, thầy sẽ trừ em 10 điểm vì thiếu thân thiện. - Thầy Nhược lườm cái người tên Vũ Đình kia rồi quay sang tôi. - Được rồi Ami, em có thể ngồi bất cứ đâu mà em thích nhé, chúng ta sẽ bắt đầu học.

Ami chọn 1 chỗ trống trong 1 tốp nữ trong lớp, khu vực này khá chật chội vì các bạn nam thích bu quanh khu vực các bạn nữ. Mặc dù xung quanh Vũ Đình có rất nhiều chỗ trống nhưng cô cảm giác người này có vẻ hơi lập dị, ngồi chung chắc sẽ rất khó xử. Suốt mấy tiết học, Ami chỉ thấy người này cắm cúi vào trang sách và cái bảng, tuyệt nhiên chẳng hỏi han hay bàn luận gì với ai nhưng mọi người xung quanh.

Giờ nghỉ giải lao được 15 phút, mọi người bu xung quanh Ami hỏi đủ mọi chuyện.

Một người bạn ngồi cạnh Ami bắt chuyện:

- Chào cậu Ami, mình tên Vân Vân, 18 tuổi. Còn cậu bao nhiêu tuổi rồi.

- À tôi mới 17 thôi. - Ami trả lời.

- Không cần phải khách sáo đâu, cứ xưng hô như bạn bè bình thường thôi, dù gì mình cũng trẻ con lắm. - Vân Vân vui vẻ đáp.

Một bạn nữ khác lại nói:

- Còn mình tên là Tử Hiên, đây là Tiểu Tuyết, còn đây là Hạnh Như và Hạnh Nhi. Tụi mình đều là bạn bè từ thời trung học.

Vừa nói, Tử Hiên vừa chỉ lần lượt vào các bạn nữ khác đang ngồi xung quanh đó. Bọn họ mỉm cười và vẫy tay chào Ami. Trông họ vô cùng thân thiết, chẳng bù với Ami, cô đến 1 người bạn thân cũng không có, những người bạn ngày bé Ami chơi cùng đã chuyển đi các nơi khác nhau, còn những người bạn mới lại trông có vẻ không thân thiện gì. Họ chỉ thích ganh đua nhau trong tất cả mọi chuyện và đa phần các bạn nữ đều ghét Ami, vì cô mang trong mình dòng máu phương Tây, cô học hành và thảo luận với mọi người đều rất chủ động nên thành tích của cô cao hơn hẳn các bạn khác.

Bỗng Vân Vân vỗ vai Ami:

- Ami này, nhà cậu ở đâu? Tý nữa cậu không bận gì thì cùng đi ăn trưa với tụi mình đi.

- Đúng đó, đúng đó. Tan học là 1 giờ chiều rồi, ngày nào học xong tụi mình cũng đi ăn cơm cùng nhau hết đó. Đi cùng với các bạn này nữa nè. - Hạnh Nhi tiếp lời Vân Vân, vừa nói vừa chỉ vào 1 nhóm nam sinh đang ngồi ở dãy đối diện với nhóm nữ.

Một bạn nam trong nhóm nghe thấy thế liền đi tới, các bạn nam khác cũng đi theo sau.

- Chào bạn mới Ami, tôi là Cao Lâm. Rất hân hạnh được làm quen. - Cao Lâm nhìn Ami mỉm cười thân thiện, rồi quay sang Hạnh Nhi. - Ban nãy tôi nghe nói có ai muốn rủ tụi tôi đi ăn cùng à?

- Thôi đừng làm bộ nữa Cao Lâm, tui thừa biết ông khoái lắm mà giả vờ ra vẻ thôi. Cả buổi học ông cứ nhìn sang Ami suốt, tui thấy hết đấy nhá. - Hạnh Nhi lườm Cao Lâm.

- Haha, có thấy thì cũng đừng nói hoạch tẹt trước mặt bạn mới như vậy chứ, bạn sẽ ngại đấy. - Cao Lâm đáp.

- Ami à, vậy tan học đi ăn cùng tụi mình nha, coi như làm quen. - Hạnh Nhi hỏi.

- À thực ra thì...chiều nay tôi có việc rồi, nên không ăn cùng các bạn được. Tôi phải về cho kịp tàu điện. Các bạn thông cảm nha.

- Nhà cậu ở đâu? Có xa lắm không?

- Cách đây 1 giờ 30 phút đi tàu điện.

- Xa thật đấy. Cậu ở cùng với ai?

- Tôi ở 1 mình.

Sau đó mọi người liên tục hỏi Ami. Những chuyện mang tính riêng tư, Ami chỉ lảng đi mà không trả lời. Nên dần dà mọi người cũng tản đi. Ami tò mò về bạn nữ tên Vũ Đình kia nên quay sang hỏi các bạn:

- Vân Vân à, bạn nữ bên kia trông có vẻ khó gần nhỉ.

- À, con nhỏ Lâm Vũ Đình đấy à. Nó mới 16 tuổi thôi, nhưng cứ làm ra vẻ trông ngứa mắt chết được. Cả lớp không ai chơi cùng với nó cả, chỉ có thầy Nhược là hay chọc nó mặc dù nó cũng không trả lời. - Vân Vân trề môi ra vẻ khinh bỉ đáp.

- Này cậu chưa thấy kinh khủng nhất là học chung nhóm với nó vào giờ tranh luận nhóm hoặc tranh luận cặp ấy. Mình đã chung nhóm với nó 1 lần rồi, nó chẳng hề tỏ ra vui vẻ gì cả, làm cả nhóm phát bực.

- Vậy mà thầy Nhược thương nó lắm, chả hiểu tại sao.

- Lúc trước mình còn nghe nói nó có vấn đề về giới tính nữa cơ.

- Thật á? Nó làm sao cơ?

- Nó không thích con trai đâu. Bạn của mình còn thấy nó hôn 1 bạn nữ khác ngay trên đường cơ.

- Eo ơi, kinh thế. Hèn gì mọi người tránh xa nó. Ami à, cậu đừng tiếp xúc với nó. Coi chừng nó là kẻ bệnh hoạn đó.

Ami im lặng nhìn các bạn tranh luận, cô chỉ biết thở dài ngao ngán. Hóa ra vì Vũ Đình thích con gái mà các bạn ấy sợ, né tránh. Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, Ami thấy những chuyện này hết sức bình thường, nhưng cũng không muốn tranh luận vì tư duy của những bạn nữ kia đã như vậy rồi, có giải thích cũng phí thời gian vô ích. Nhưng về phần Vũ Đình thì ngoài cái khoản thích người đồng giới ra còn có tính cách khó gần, cư xử lạnh lùng nên mọi người mới có ác cảm nhiều như vậy.

Tiếng chuông vào lớp đã vang lên, các học viên khác cũng đi vào lớp học. Ami lặng lẽ nhìn Vũ Đình, hành động ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy đều làm Ami cảm giác khó tả. "Con người này kì lạ thật ấy, ánh mắt đầy sự khao khát, thật khiến người khác tò mò mà", Ami nghĩ thầm.

Hot

Comments

老猫~

老猫~

tác giả viết hay quá, mà có chỗ này là hơi sao xíu, theo như mình biết thì Mrs.... là dùng cho phụ nữ đã có gia đình thì phải, trong trường hợp cô gái trẻ thì mình thấy nên dùng miss

2020-05-16

8

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play