* Sáng hôm sau, lúc 5 giờ 10 phút, tại một câu lạc bộ thể thao gần học viện X*
*Cạch*
- Nhóc Tiểu Đình, hôm nay em đến muộn 10 phút. - Thầy Nhược Minh đứng ngay cửa ra vào nói.
- Thầy ơi là thầy. - Vũ Đình thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Vũ Đình đi thẳng một mạch vào phòng thay đồ.
- Tiểu Đình à, sao sáng nay mặt em khó chịu vậy? Bị táo bón hả? - Thầy Nhược đi theo, vẻ mặt châm chọc Vũ Đình.
- *cáu* Thầy đừng có làm vẻ mặt đó nữa - Vũ Đình đưa chân ra đá thầy Nhược, nhưng thầy đã nhanh chân tránh kịp.
- Cha chả, nhóc con hôm nay gan quá. Dám đánh lén thầy.
- Em đánh trước mặt mà, đâu có đánh lén. - Vũ Đình lườm.
Vũ Đình đi thẳng vào phòng tập, bỏ mặc thầy Nhược đang trêu chọc.
- Hôm nay em trông có vẻ không được khỏe, bộ có chuyện gì sao nhóc? - Thầy Nhược nghiêm túc hỏi.
- Cao Lâm...- Vũ Đình ngồi trên ghế cúi gục đầu xuống.
- Hả?
- Ami muốn em chung nhóm với cô ấy và Cao Lâm. - Vũ Đình thều thào, mặt vẫn cúi gầm.
- !!! - Thầy Nhược thoáng ngạc nhiên. - Em định thế nào? Nếu không muốn thì...
- Em đồng ý rồi. - Vũ Đình cắt ngang. - Em không có gì phải sợ anh ta hết, mọi thứ chỉ là đồn đại, sự thật không bao giờ bị vấy bẩn hết, chỉ có những kẻ cố tình che đậy nó thôi.
- Nếu em đã muốn vậy thì thầy không có ý kiến gì.
- Hơn nữa, em cảm thấy anh ta tiếp xúc với Ami chắc chắn có ý đồ tương tự, đôi mắt của tên khốn đó...em không bao giờ quên được.
- ... - Thầy Nhược im lặng, đặt tay lên vai Vũ Đình.
- Thầy Nhược à, nếu không phải vì thầy, em sẽ không bao giờ chấp nhận học chung lớp với con người khốn nạn đó đâu.
- Được rồi, nhóc con à. Thầy hiểu nỗi đau em phải chịu đựng mà. - Thầy Nhược ngồi xuống bên Vũ Đình, xoa đầu.
Vũ Đình ngồi im lặng, không nói không rằng, để cảm xúc nhẹ nhàng trôi trong khoảng không vô định của trí não. Những cảm xúc ấy nhìn thấy được nhưng không thể điều khiển được, càng cố lờ đi chỉ làm nó hiện hữu càng rõ hơn. Vũ Đình cảm nhận rõ sự ấm áp thân thuộc nơi bàn tay của thầy Nhược. Bàn tay ấy cũng đã từng bất lực trước số phận của đời mình...
Vào hai năm về trước, trước cả ngày xảy ra biến cố với Vũ Đình, cũng tại câu lạc bộ thể thao này, thầy Nhược lúc đó đang làm huấn luyện viên môn Boxing...
- Chào em, em mới tới đây lần đầu đúng không? Em muốn đăng kí học môn gì? - Nữ tiếp tân nói.
- Để coi...em muốn tập bộ môn nào vận động mạnh một chút. - Vũ Đình nhìn vào tờ quảng cáo, phân vân lựa chọn.
- Vậy thì có một số môn hợp với em đây, Dance, boxing, muay và leo núi.
- Học phí môn nào rẻ nhất vậy chị?
- Nếu em tự tập thì học phí các môn boxing và muay là rẻ nhất vì nếu có thuê huấn luyện viên dạy thì cũng chỉ cần 1 hoặc 2 buổi là có thể tự tập được. Chị thấy em còn khá trẻ ( Vũ Đình lúc này mới 14 tuổi) sao em không thử học nhảy? Học phí 150 tệ/tháng, còn boxing, muay học phí tự học 90 tệ/tháng, thuê huấn luyện viên 20 tệ/giờ.
- Vậy cho em đăng kí boxing đi. - Vũ Đình đặt 90 tệ lên bàn.
- Được rồi, em cho chị xin thông tin nhé, bao gồm tên, tuổi, địa chỉ hiện tại nhé.
- Em là Lâm Vũ Đình, 14 tuổi, địa chỉ ở...
Vũ Đình rụt rè mở cửa đi vào phòng tập boxing, bây giờ là buổi chiều nên có rất nhiều người đang tập luyện. Cô đang hoang mang không biết bắt đầu từ đâu và như thế nào thì một người đàn ông đi tới chỗ cô.
- Ồ, chào bé con. Em là người mới à?
Vũ Đình e dè nhìn người đàn ông, khẽ gật đầu nhẹ.
- Được rồi, vào đây, anh hướng dẫn cho tập. - Người đàn ông nắm tay Vũ Đình dắt vào.
- Nhưng em không có tiền thuê huấn luyện viên đâu. - Vũ Đình giật tay ra khỏi tay người đàn ông kia.
- ...- Người đàn ông mỉm cười. - Ra là vậy, thôi cứ vào đây đi, anh sẽ không lấy tiền của em đâu, bé con.
Người đàn ông ấy chính là thầy Nhược. Thầy Nhược lúc đó là người rất vui vẻ, hoạt bát; thầy 28 tuổi, đã kết hôn và vợ thầy đang mang thai 4 tháng. Một người đàn ông tràn ngập niềm hạnh phúc trong cuộc sống. Sau 1 tháng tập luyện cùng nhau, thầy Nhược và Vũ Đình đã ngày càng thân thiết hơn; lúc này thầy Nhược mới nói ra "âm mưu" của mình.
- Nè nhóc con,tuy anh không lấy tiền của em nhưng em phải là đệ tử để anh sai vặt, lấy nước, mua đồ ăn giúp anh, như vậy là quá hời cho em rồi đó. - Thầy Nhược cười khà khà.
- Thì ra là anh có tính toán cả rồi, đáng lẽ phải gọi anh là "ông chú" mới đúng với tuổi của anh đấy, ông chú thích sai vặt trẻ con.
- Haha, nếu là đệ tử của anh thì sau này sẽ là cô của thằng nhóc nhà anh đó, còn gọi là chú thì chỉ được làm chị thôi.
- Lêu lêu, em không thèm đâu. Con nít quậy lắm.
Thầy Nhược cười đắc ý, xoa đầu Vũ Đình mấy cái làm cô bé bực bội mà phản kháng lại.
- A a a, anh đừng xoa đầu em hoài như thế, nhỡ em không lớn nổi thì sao.
- Thì chịu lùn suốt đời chứ sao nữa, hahaha.
Updated 40 Episodes
Comments