Chap 17.

- Hả!? Cậu ở nhà mình? Nhưng...nhưng mà...

- Bộ cậu đang ở cùng người khác nên không tiện hở?

- Không phải thế. Tiểu thư con nhà giàu như cậu ở nhà người khác có sao không? Bố mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu.

- Bố mẹ của mình có ở đây đâu mà sợ. Người thân của mình ở Trung Quốc không còn ai hết, chỉ ở với cô giúp việc thôi.

- À, vậy sao?

- Chắc là cậu không muốn ở chung với mình đúng không? Nếu vậy thì mình đành bắt taxi về vậy?

- Không phải mình không muốn ở chung với cậu, chỉ là...chậc, cho cậu ở nhờ là được chứ gì?

- Hì, vậy là cậu đồng ý nhé.

- Ừ, bớt mưa rồi về.

Phải mất nửa tiếng sau trời mới giảm mưa, chỉ còn rơi li ti vài hạt nho nhỏ. Áo quần của Vũ Đình và Ami từ nãy mắc mưa vẫn còn bị ướt nên cả hai phải nhanh chóng về nhà để thay quần áo.

* Tại nhà Vũ Đình *

- Cậu vào đi, nhà hơi chật chội cậu đừng chê nhé. - Vũ Đình mở cửa phòng, bật đèn lên.

Đập vào mắt Ami là một căn hộ tuy nhỏ nhưng sắp xếp cực kì gọn gàng và rất đẹp. Giữa nhà là một bộ sô pha nhỏ, trên bàn có bình hoa hồng cắm rất tươi. Sàn nhà lót gỗ màu sắc rất mộc mạc. Phía bên trái của sô pha là một căn bếp nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ để rất ít dụng cụ nấu. Bên cạnh bếp có lối ra ban công để phơi quần áo, ngoài đây trồng rất nhiều loại hoa và cây nhỏ, giống như một khu vườn thu nhỏ giữa thành phố chật chội vậy. Có một điều Ami vô cùng ngạc nhiên và thích thú là bất kì căn phòng nào trong nhà Vũ Đình đều có cắm hoa, chỗ thì hoa hồng, chỗ thì hoa cúc trắng, chỗ thì hoa mặt trời, một căn nhà tuy chỉ bằng 1/5 căn hộ của cô nhưng cô lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Nhà cậu đẹp thật đó, Vũ Đình.

- Cậu đừng có đùa, nhà mình làm sao bì được với nhà của cậu chứ.

- Dù nhà mình to thật nhưng không có cảm thấy thoải mái như ở đây.

- Nếu cậu thích thì dọn tới đây ở luôn đi.

- Hả?

- Mình đùa thôi, không cần phải hoảng hốt đâu. Cậu mau đi tắm đi kẻo ốm bây giờ, mình sẽ lấy đồ của mình cho cậu mượn, cậu đưa đồ cậu đây mình giặt cho. Phòng tắm ở trong kia kìa, mau vào tắm đi.

- Ờ được.

"Tắm nước nóng đúng là sảng khoái, phải nhanh lên để Vũ Đình còn tắm, cậu ấy cũng bị ướt mà", Ami cầm áo quần mà Vũ Đình đưa cho. "Thôi chết, không có đồ lót sao? Thôi đành vậy.", Ami quấn khăn tắm và mở cửa đi ra ngoài.

- Cậu tắm xong rồi hả? Ối!! Sao cậu không mặc quần áo vào? - Vũ Đình đỏ mặt quay sang chỗ khác.

- Xin lỗi, tại vì...không có...cái đó.

- Cái đó!?

- Nhưng ở nhà mình cũng quen quấn khăn rồi, như vậy cũng có sao đâu.

- Hết nói nổi cậu, nhà cậu khác còn ở nhà mình phải khác chứ.

- Khác thế nào? Tụi mình đều là con gái mà?

- Haizz, cậu nghe đây. Cậu ở với một người đồng tính như mình thì không khác gì với việc ở với một người con trai hết, vì xu hướng tính dục đều là thích nữ. Cậu cứ tự nhiên như thế nhỡ sau này bị kẻ gian lừa gạt thì sao đây? Mau mau vào thay đồ đi.

Vừa nói Vũ Đình vừa đẩy lưng Ami về phía nhà tắm. Vì đẩy mạnh quá nên khăn tắm của Ami bị tuột ra, để lộ một cơ thể nõn nà không một mảnh vải che thân.

- Á!! - Vũ Đình bối rối quay người đi chỗ khác, mặt cô đỏ bừng vì ngại. - Mình xin lỗi.

- Không sao, mình vào thay đồ là được chứ gì. - Ami cũng đỏ mặt theo.

Vũ Đình pha hai cốc trà để uống cho ấm bụng, vừa ngồi xuống ghế thì Ami đi ra, ngồi xuống đối diện Vũ Đình.

- Trà hoa cúc đó, cậu uống đi. - Vũ Đình ngượng ngùng nói.

- Cảm ơn cậu.

Cả hai ngồi ngượng ngùng một lúc lâu, Vũ Đình mới lên tiếng phá tan bầu không khí.

- Cậu mau đi nghỉ sớm đi, mình còn phải xem lại bài.

- Cậu có cần mình giúp gì không?

- Không cần, à thực ra thì...cũng có một vài chỗ...

Cả hai đi vào phòng. Trong phòng ngủ của Vũ Đình có một kệ sách rất lớn, dựa sát vào tường, với đủ thể loại từ văn, thơ, tiểu thuyết, báo, bài bình luận,...Một chiếc bàn học nhỏ vừa đủ một người ngồi và một cái giường sát cửa sổ. Trên bàn có một tấm hình. Ami cầm lên xem.

- Đó là hình của mình và một người bạn. - Vũ Đình trả lời.

- Cô bạn này xinh thật đấy. Là bạn gái của cậu sao?

- Không phải đâu.

- À nhớ rồi, lúc nãy cậu tính nói gì lúc trời mưa vậy? Mình chưa nghe kịp.

- Thôi bỏ đi, không quan trọng đâu mà.

- Vậy cô gái trong ảnh này là người cậu thích sao?

Vũ Đình lặng im một lúc, nghĩ vẩn vơ điều gì đó rồi nặng nề thốt lên chữ "Ừ".

- Giờ cô ấy đâu rồi?

- Đã mất rồi.

Ami sửng sốt, một cô gái trẻ chỉ trạc tuổi cô mà đã qua đời sớm thế ư? Không lẽ vì mất đi người bạn này mà Vũ Đình đã trở nên lạnh lùng, ít nói như thế.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play