"Giáo chủ! Giáo chủ! Người thấy thế nào rồi, có còn khó chịu nữa hay không?”
Mơ màng nghe có tiếng người gọi bên tai, hắn nhích mí mắt nặng trĩu cố gắng mở ra. Một gương mặt có nhiều nét gãy, cứng cáp, hơi thô đập thẳng vào mắt hắn. Đây là ai, sao gọi hắn là giáo chủ? Hắn còn đang mờ mịt mông lung thì đúng lúc này, một tiếng nói bất chợt vang lên trong đầu:
“Chúc mừng ký chủ đã tỉnh lại... ding dong…”
À, hắn nhớ ra rồi, hắn đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tệ hại đúng lúc nguyên chủ đang bị đuổi giết, sau đó hắn bị hệ thống trừng phạt nên mới ngất đi. Nhớ đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hệ thống, ngươi khá lắm, dám trừng phạt nặng tay với bố, cứ đợi đấy!”
Người có khuôn mặt gãy hơi thô ngạc nhiên thốt lên: “Giáo chủ nói gì thuộc hạ không hiểu?”
Hệ thống:“Ký chủ không cần nói ra miệng, chỉ cần nghĩ câu muốn nói là bổn hệ thống tự hiểu. Với lại bổn hệ thống không có bố, ký chủ không được phép làm bố của bổn hệ thống… ding dong…”
“Không có gì, ta hơi mơ ngủ một chút thôi… ha… ha…”
Hắn cười ngượng trả lời người nọ, sau đó bắt đầu đối thoại với hệ thống trong đầu:
“Hệ thống, người này là ai?”
“Đây là Tả hộ pháp, trong nguyên tác không có tên… ding dong…”
“Ta sẽ còn gặp nhiều người nữa, làm sao để biết đó là ai?”
“Bổn hệ thống sẽ viết tên trên đầu từng người, ký chủ yên tâm… ding dong…”
“Tốt, nói cho ta biết đây là đâu?”
“Đây là điện Thạch Sa Thủ, là đại điện của Ma Cung và cũng là nơi ở của Ma tôn… ding dong…”
“Thạch Sa Thủ, ai đặt cái tên nghe buồn cười vậy?”
“Là Ma tôn đặt, lúc mới xây dựng xong, Ma tôn đến xem liền bị một viên đá rơi trúng đầu nên đặt luôn thành tên… ding dong…”
“Ặc… não không cần hoạt động luôn!”
Hắn cựa quậy chân tay một chút rồi vươn vai ngồi dậy nhìn quanh.
Đây là một căn phòng cực kỳ xa hoa tráng lệ. Đại sàng nơi hắn đang nằm trải đệm êm mềm mại, trên đầu màn trướng đều bằng lụa mỏng. Sàn nhà trải thảm lông trắng muốt, vách tường được khảm các hình hoa lá chim thú bằng vàng lóng lánh, giữa phòng có một chiếc bàn lớn bằng gỗ, bên trên để một bộ trà cụ bằng ngọc trong veo, xung quanh xếp bốn chiếc ghế gỗ được lót đệm diêm dúa.
Trên chiếc bàn dài kê sát tường cạnh đại sàng đặt một chiếc gương đồng rất lớn, mặt bàn bày la liệt các loại đồ trang sức đều bằng vàng ngọc vô cùng đẹp mắt.
Và đặc biệt, cứ thứ gì làm từ vải vóc thì đều là màu đỏ, kể cả y phục trên người hắn, cho nên căn phòng rực rỡ không khác gì phòng tân hôn.
Nhìn qua một lượt, hắn đứng dậy đi đến bên chiếc gương đồng. Tả hộ pháp cực kỳ tận tụy đưa tay đỡ hắn bước từng bước cứ như hắn bị gãy chân không bằng. Đi đến trước gương là vì hắn muốn xem gương mặt có đúng là sao y bản chính như hệ thống nói hay không. Nhưng…
“Hệ thống, ngươi ra đây cho ta, thế này là thế nào?” Hắn gào lên trong đầu.
Hệ thống: “Gương mặt của ký chủ luôn được hắc vụ bao quanh, chỉ vậy thôi… ding dong…”
Đúng rồi, nhắc mới nhớ. Trong nguyên tác, gương mặt của Ma tôn luôn có hắc vụ bao phủ, chưa ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn, kể cả thuộc hạ. Thảo nào hệ thống lười tạo hình nhân vật là phải, đã ai nhìn thấy mặt Ma tôn đâu mà phải tạo.
“Hệ thống, hắc vụ cứ bao quanh người ta suốt thế này à, có xua đi được không?”
“Hắc vụ có hay không đều do ý muốn của Ma tôn, bây giờ ký chủ sẽ được nhận đầy đủ sức mạnh của Ma tôn… ding dong…”
“Tốt…”
“Đang cập nhật sức mạnh của Ma tôn… 20%... 50%... 80%... 100%... xin chúc mừng ký chủ, sức mạnh đã cập nhật xong… ding dong…”
“Ta sử dụng sức mạnh như thế nào?”
“Sức mạnh đã sẵn sàng kích hoạt, chỉ cần ký chủ muốn làm gì, sức mạnh sẽ tự động thực hiện… ding dong…”
“Tốt quá… bây giờ ta muốn hắc vụ tan đi!”
Ý nghĩ vừa lướt qua, hắc vụ ngay lập tức nhạt dần rồi biến mất. Trong gương hiện ra một gương mặt cực kỳ mỹ lệ. Đôi mắt đen láy to tròn, lông mi cong vút rậm rạp, sống mũi cao thẳng gọn gàng, đôi môi mọng hồng hồng, khuôn mặt thon thả, làn da trắng mịn như ngọc và mái tóc bạch kim buông dài trên vai, rủ xuống hồng y hắn đang vận trên thân càng làm cho nhan sắc thêm yêu mị.
Tả hộ pháp lúc này đứng bên cạnh trân trối nhìn giáo chủ của mình. Gã chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo của giáo chủ, lúc nào gặp đều chỉ thấy một đám hắc vụ bao phủ quanh thân. Thì ra giáo chủ đẹp thế này, là quá đẹp đi, thảo nào giáo chủ không muốn ai chiêm ngưỡng dung nhan của mình, hôm nay gã được nhìn thấy quả thực là diễm phúc.
“Hệ thống, tại sao tóc ta màu trắng mà còn dài thế này, ngươi sao y bản chính là đây hả?” Không hề biết những ý nghĩ trong đầu Tả hộ pháp, hắn tập trung ngắm mình trong gương, tiếp tục phàn nàn với hệ thống.
“Hôm qua ký chủ mới đi nhuộm tóc, ký chủ quên rồi sao? Bổn hệ thống chỉ nối dài tóc của ký chủ ra cho phù hợp với hoàn cảnh… ding dong…”
Không ngờ hắn lại vớ được một hệ thống lười đến vậy. Lười tạo hình thì thôi đi, đến tóc cũng lười đổi màu, chỉ nối cho dài thêm ra là sao? Thời cổ đại làm gì có thuốc nhuộm mà có tóc bạch kim, ngươi không thấy vô lý à? Không khéo ai nhìn thấy lại tưởng Ma tôn là một lão già lọm khọm, tóc bạc trắng, sắp xuống lỗ ấy chứ.
_____
Chú thích: Hắc vụ \= sương khói màu đen.
Updated 67 Episodes
Comments
DTT
Hắc vụ là sương đen á hả?
2023-01-20
1
thiên a~
cười xong mẹ hỏi mi uống lộn thuốc à
2022-06-13
0
Feng
cười đến động kinh luôn mấy bà ơi
2021-12-29
0