Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi: “Lão đại, ngươi ổn chưa?”
Hắn quay ra nhìn người vừa tới, đó là một nam nhân cao lớn vạm vỡ, gương mặt đầy nam tính cực kỳ tuấn tú, trên đầu gã xuất hiện mấy chữ màu xanh nhấp nháy: “Hữu hộ pháp Thôi Trọng Nhân”
Hắn cố gắng nhập vai Ma tôn, mỉm cười nói: “Trọng Nhân, ngươi đã trở về!”
Hệ thống: “Ma tôn rất lạnh lùng, không thèm chào hỏi ai đâu, ký chủ nhập vai thì cũng xin nhớ nguyên tác một chút… ding dong…”
“Ta không nhớ nguyên tác lắm, ngươi là hệ thống hỗ trợ thì phải nhắc nhở ta chứ!”
Lúc này Hữu hộ pháp đang đứng ngẩn ra trước cửa. Lão đại có bao giờ dịu dàng thế này đâu, đây có phải là lão đại không vậy? Gương mặt thật của hắn là đây sao? Một người vốn luôn lạnh lùng tàn khốc, không ngờ lại có nụ cười đẹp thế này? Hay hắn bị bệnh rồi, bình thường luôn giấu mình trong hắc vụ, tự dưng hôm nay để lộ dung nhan, thật kỳ lạ.
Sau một hồi suy nghĩ, gã tiến lại gần, hơi cúi xuống chăm chú nhìn giáo chủ của mình, nói:
“Tử Kỳ, không ngờ ngươi đẹp đến vậy! Hắc vụ đâu, sao hôm nay ngươi để lộ dung mạo? Hay ngươi bệnh, đại phu đã tới xem cho ngươi chưa?”
Tả hộ pháp mắt vẫn dính chặt vào giáo chủ của mình, vội đáp: “Giáo chủ không sao, đại phu đã cho thuốc, sắc vài thang uống sẽ bình thường trở lại, Hữu hộ pháp đừng quá lo lắng.”
Nhìn hai người trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn vừa ngượng vừa bực, liền lạnh lùng nói:
“Các ngươi sao vậy, với dung mạo này có phải ta không xứng làm giáo chủ của các ngươi?”
“Không phải, chỉ là thuộc hạ quá bất ngờ, giáo chủ tha chết!”
Tả hộ pháp sợ hãi, quỳ sụp xuống cầu xin. Chỉ có Hữu hộ pháp vẫn đứng nguyên tại chỗ khoanh tay nhìn hắn không chớp mắt, cười nói:
“Ta bất ngờ, thật sự rất bất ngờ. Hai chúng ta bên nhau từ nhỏ, chưa bao giờ ngươi cho ta thấy dung mạo của ngươi. Ngươi đẹp như vậy đúng là nên dùng hắc vụ che đi!”
Nghe gã nói vậy, hắn bực tức hừ một tiếng, lập tức hắc vụ tỏa ra bao phủ quanh thân trong sự tiếc nuối của hai thuộc hạ thân tín.
…
Một ngày trước, Trác Ân Kỳ - một trạch nam chính hiệu ngồi trước màn hình máy tính tham gia bàn luận trong một diễn đàn văn học.
Chuyện là thế này.
Gần đây có một cuốn tiểu thuyết đang làm mưa làm gió trên văn đàn.
Nhưng không phải vì nó hay, mà là vì nó quá tệ, khiến độc giả điên cuồng chửi bới, các bình luận đua nhau ào ào tuôn ra, gạch đá đủ xây cả một tòa lâu đài.
: “Các mem đã đọc hết ‘Đệ nhất thiên hạ chính là ta' chưa, tui đọc xong muốn đập nát máy tính quá, hóa ra trên đời này chỉ có nam chính là giống đực và chỉ mỗi nữ chính là giống cái à???”
<123456789>: “Tui đọc cũng thấy ức chế, cứ phàm là nam nhân thì đều yêu nữ chính, phàm là nữ nhân thì đều yêu nam chính. Các mem nhìn đi, thậm chí có cả một lão tăng đầu trọc râu dài, tên nghe kêu vãi chưởng, ‘Huyền Giác đại sư' cơ đấy, không lo tụng kinh gõ mõ mà lại cũng mê tít nữ chính, ngu hết phần người khác!”
…
Bỏ lại diễn đàn đang tuôn ra ào ào các bình luận chửi bới, Trác Ân Kỳ đứng dậy đi pha cốc mì. Hắn ở một mình nên lười nấu nướng, mặc dù thực ra hắn nấu rất ngon vì khi còn ở dưới quê, ngày nào hắn cũng phụ giúp quán ăn của mẹ hắn. Vừa cầm cốc mì đặt lên bàn, hắn bỗng thấy người choáng váng ngã ngồi xuống ghế, rồi lập tức ngất đi mà không hề nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một ô chữ nhấp nháy:
“Quý khách đã nhập đúng mật khẩu, xin chúc mừng!”
Không biết bao lâu sau đó, ý thức bắt đầu quay trở lại. Hắn mơ màng nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau chan chát, tiếng người gào thét, rồi hắn bị ai đó vác lên vai mà chạy. Trong lúc hắn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình thì một giọng nói đều đều vang lên trong đầu:
“Tinh… tinh… Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt thành công tài khoản ‘Ma tôn'... ding dong…”
Hắn: “Đậu móe…”
…
Updated 67 Episodes
Comments
Náo Náo Cô Nương
💙
2021-04-26
0
AnCa
tui mò ra vấn đề của cô rồi đó
2021-04-21
2
Ta đọc lại tập nầy mới thấy... mấy em ấy xuyên không chát trung với nhau và cả bọn đi trung luông 😂
2021-04-19
5