Lý Phi đã hiểu ra:
- Bài học đầu tiên, muốn chơi đấu giá phải hỏi qua ta!
Sau đó nhìn sang quỷ hồn.
- Đây chỉ là hiểu lầm! Nhưng sao trên đầu ngươi tại có một lỗ thủng?
- Lúc trước gia đình ta rất khó khăn, cũng may có chút tài võ nghệ theo đi làm cùng một quan sai. Trong một lần ta cứu người đã bị một mũi tên bắn trúng ngay trán. Thanh đao này đã theo ta từ nhỏ đến lớn, khi chết ta đã nhập vào nó.
Con người vốn rất khó lường nhưng ma quỷ thì lại khác, nói thật hay không nhìn vào biểu hiện liền biết.
- Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?
- Ta là Trần Trung, 40 tuổi.
Lý Phi nhìn gia chủ đang chưa an tâm.
- Xem như hoà! Không ai nợ ai!
Ông ta gật đầu liên tục:
- Cảm ơn đại sư! Nhưng tôi không muốn bắt tay đâu!
Đầu láng ơi, người ta sống từ thời xưa, không có bắt tay gì hết. Người xưa quan điểm nam nữ thụ bất thân, huống chi là nam... Khụ khụ!
Lúc đầu còn xem thường, bây giờ chịu gọi là đại sư rồi sao? Dám xem thường ta?
Lý Phi cười gian xảo:
- Ông giúp ta đem hộp đồ nghề đằng kia!
- Không thành vấn đề!
Ông ta chạy về cầu thang, đến khi vừa nhấc chiếc hộp gỗ lên...
- Nặng quá đại sư!
Lý Phi nói to:
- Mau lên, ta đang gấp!
Ông này cầm cả hai tay khổ sở đem chiếc hộp đến. Đó cũng là cảm giác lần đầu của Lý Phi.
Hắn lấy một cuộn giấy to, bốn chữ Sinh Tử Chi Thư nằm dọc. Xoè giấy bên trong trắng tinh khôi, hương giấy phảng phất dễ chịu. Dùng bút lông chấm vào nghiêng mực, viết lên giấy những điều quỷ kia vừa khai báo.
Dùng đôi mắt thật là thần sắc, giọng nói càng phải nghiêm chỉnh, hắn phát âm:
- Trần Trung, dương thọ 40 tuổi, cả đời làm việc có ích cho xã tắc, không may bị kẻ gian giết hại, linh hồn không nơi nương tựa vất vưởng suốt bao nhiêu năm. Kiếp này một lòng vì chính nghĩa, kiếp sau sẽ trở thành bậc anh tài nhiều người nể trọng. Bây giờ ta hỏi ngươi, có muốn chuyển sinh đến nơi khác hay không?
Quỷ hồn nói chuyện không liền mạch:
- Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư, tôi muốn!
- Ngươi hãy buông bỏ chấp niệm thế gian, ta sẽ giải thoát cho ngươi, không phải chịu sự đau khổ thân xác nữa!
Linh hồn và thể xác có mối liên quan, linh hồn dù thoát khỏi thể xác vẫn bị sự đau đớn dày vò. Nói sự đau khổ thân xác cho hắn dễ hiểu, thật ra là sự đau đớn xảy ra trong tâm thức.
Buông bỏ chấp niệm lập tức mọi đau đớn tự biến đi.
Lý Phi tháo Định Thân Phù ra quỷ hồn mới cử động được. Hắn thu Sinh Tử Chi Thư vào hộp, lấy ra một hình nhân giấy cao bằng bàn tay.
Lấy thêm lá bùa khác viết một chữ Khai, dán lên hình nhân giấy, lật ngược mặt sau hình nhân lại dán vào tâm khảm quỷ hồn. Tiếp đến gỡ hình nhân ra thì lá bùa vẫn nằm trên ngực. Đặt hình nhân này lên lan can.
Hình nhân chỉ là một mảnh giấy mỏng manh, lại có thể dùng hai chân đứng vững trên lan can một cách tự nhiên, tư thế thân người hơn nữa còn thẳng tắp, ngay cả dùng keo cũng không dính được như thế.
Nhìn kỹ một chút, hai tay của hình nhân đang chắp lại.
Kim Cang Chú - Siêu Độ
Chỉ có quỷ hồn Trần Trung mới nhận ra, từ hình nhân phát ra khí quang nhàn nhạt đi thẳng vào ngực mình, liền nghe những âm thanh như chuông đồng khiến hắn rất dễ chịu.
Lý Phi nhìn bộ dạng hình nhân không khỏi buồn cười. Hắn hiểu rõ và do chính hắn thực hiện, so với bản thân tự chứng kiến thì đúng là mở rộng tầm mắt. Thầm đưa ngón cái trong bụng.
Hình nhân ca ca thật trâu bò!
Một lát sau, Trần Trung quỳ một chân nắm quyền trên đầu:
- Đa tạ đại sư!
Thân thể hắn dần hoá thành khói, bay lên trời từ từ tan biến.
Đến đây âm khí không còn quá nặng, tự nhiên gia chủ cảm thấy thoải mái.
- Con quỷ đó đi đâu rồi?
Xong việc, Lý Phi đem đồ nghề cất vào hộp gỗ.
- Đầu thai!
Vừa nghe hai chữ này, trong lòng ông ta liền bội phục, tiếc là không thể dập đầu lạch bạch.
- Đại sư, ngài giống như... Quỷ sai sống vậy!
Quỷ sai sống?
Xem ra ông cũng chịu khó đọc sách đó!
Cái tên rất có áp lực, Lý Phi đồng tình:
- Vậy cứ gọi ta như thế!
Nhìn đại sư đã có chút thư giãn, ông ta cũng cởi mở hơn:
- Ngài muốn bao nhiêu tiền?
Lý Phi suy nghĩ, hắn chưa từng làm đạo sĩ, cũng không biết nên ra giá bao nhiêu. Bản thể từ nhỏ đến lớn càng dốt đặc.
- Mười triệu thì sao?
- Chuyện nhỏ!
Sặc! Đầu láng đúng là dân chơi nha! Chơi đến không còn cọng tóc.
- Tôi tên Trương Đại Thành, có thể gọi là ông Trương, còn không... gọi Đại Thành cũng không sao? Tôi làm hiệu trưởng của trường học gần đây, có việc gì cứ gọi tôi một tiếng!
Trường học này Lý Phi cũng biết.
Bản thể học dở lớp 12, lại trở thành tên ăn trộm. Nhưng trường của hắn là trường nghèo, còn trường của đầu láng Đại Thành là trường công tử và tiểu thư.
Không có việc làm thì đi học, ít ra có thể mở thêm mối quan hệ. Nếu như là lúc trước, với khả năng quan hệ của bản thể không cách nào xin học lại, cả đời hành khất.
- Ta muốn đi học!
Updated 76 Episodes
Comments
ᥫ᭡Phạm Nguyên Phong ◍•ᴗ•◍ᥫ᭡
Tác giả viết truyện hài đó ạ 😂😂???
2022-04-09
2