*4 năm sau....trên núi Tuyết Sơn ở Bắc Quốc. *
Một vị Đạo cô tu luyện ở trên ngọn núi Tuyết Sơn này, nhìn thấy chân thân một con Hồ ly thoát ẩn thoát hiện trên bầu trời. Nhằm về phía kinh thành Bắc Quốc mà bay, hết sức ngạc nhiên.
Đạo cô bấm độn một quẻ biết được đây là chuyện lạ của đất trời. Thiên cơ đã đến.
"Tiểu hồ chuyển kiếp làm người rồi"
Đạo cô liền khăng gói xuống núi. Lần theo tinh linh đi đến nơi con tiểu Hồ ly kia đầu thai chuyển kiếp.
*[**Hoàng cung Bắc Quốc]**
***Thục phi nương nương đang lâm bồn.
"Người đâu, mang nước nóng đến đây" tiếng bà mụ có phần hốt hoảng.
Rất lâu sau mới hạ sinh ra một tiểu Công chúa.
Cũng vì sinh khó mà Thục phi đã qua đời. Không thể nhìn thấy được mặt hài tử của mình.
Tiếng khóc đầu tiên của Thất Công chúa vừa vang vọng "Oe....oe....oe" đã khiến cho sấm chớp liên hồi, cuồng phong bão táp tự đâu nổi lên, mưa to tầm tã kéo dài, cây cối hoa màu ở Bắc Quốc vì vậy mà ngập úng chết hàng loạt.
"Thục phi..... " Bệ hạ gào thét tên Thục phi trong vô vọng, nhưng nàng đã mãi mãi ra đi rồi.
"Xin Bệ hạ hãy nén đau thương...bảo trọng long thể" Hoàng hậu lấy tay lau đi những giọt lệ lấm tấm trên gương mặt.
"Người đâu lôi mụ bà ra xử trảm cho Trẫm"
Ánh mắt Bệ hạ nổi lên những tia mắt màu đỏ.
Hoàng hậu vội vàng ngăn cản "Xin bệ hạ khai ân cho bà ta, dù sao bà ta cũng đã làm hết khả năng của mình rồi"
Mụ bà dập đầu liên tục "Xin Bệ hạ tha mạng, xin Bệ hạ tha mạng"
"Lôi bà ta xuống đánh năm mươi trượng"
Bệ hạ quá đỗi đau thương trước sự ra đi của cố Thục phi, người mà Bệ hạ sủng ái nên cũng không buồn ngó ngàng đến thất Công chúa một cái.
Thương cho tiểu Công chúa vừa sinh ra thì đã mãi mãi mất đi hơi ấm của mẫu phi.
Hoàng hậu và mọi người đều thay nhau bế, cho uống sữa, hát ru.
"Tiểu Công chúa ngoan, ngoan nín đi nào....đừng khóc nữa nhé!" nhưng tuyệt nhiên tiểu Công chúa vẫn không nín khóc.
Cứ như vậy đã hai canh giờ trôi qua, cuồng phong cứ theo tiếng khóc của Công chúa mà như trút nước xuống Bắc Quốc.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, nếu tình trạng này cứ kéo dài chẳng bao lâu cả Bắc Quốc sẽ bị nhấn chìm trong biển nước.
Bệ hệ ban lệnh "Ai có thể làm cho thất Công chúa ngừng khóc. Ta nhất định sẽ trọng thưởng"
Bao nhiêu người nghe nói được trọng thưởng đều muốn đến thử, chỉ làm cho tiếng khóc ấy của thất Công chúa lại càng to hơn.
Vị Đạo cô kia lúc này cũng đã đến được hoàng cung, xin được phép vào bên trong diện kiến thánh thượng.
Hoàng hậu trao thất Công chúa qua tay Đạo cô "Ngoan nào, ta bế con đừng khóc nữa nhé!" quả nhiên Công chúa ở trên tay bà ấy liền ngoan ngoãn ngừng khóc, còn nheo nheo đôi mắt đẫm lệ mà cười.
Bên ngoài trời mưa cũng nhỏ dần, sau đó thì ngừng mưa hẳn, những tia nắng bắt đầu ló dạng sau cơn mưa tầm tã.
Bắc Quốc được cứu rồi.
"Đây quả nhiên là một hiện tượng lạ" một tên thái giám buộc miệng thốt lên.
Mọi người đều cho rằng thất Công chúa chính là tai tinh giáng thế. Vừa ra đời đã khắc chết mẫu phi, làm cho Bắc Quốc trời mưa không ngớt.
Tiểu Công chúa này chính là điềm xui, chính là tai họa cho Bắc Quốc chúng ta.
Lời bàn tán nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung.
Đạo cô lại không cảm thấy như vậy.
Đặt cho đứa trẻ đáng yêu này tên là Lưu Tinh ý nghĩa tinh túy của đất trời.
Bệ hạ lập tức sai người ban thưởng nhưng Đạo cô một mực từ chối.
"Thần mạo mụi to gan, xin Bệ hạ cho thần được đưa thất Công chúa về Tuyết sơn nuôi dạy, đến năm 17 tuổi thần sẽ trả Công chúa về đúng với thân phận của mình"
Hoàng hậu nhất quyết không đồng ý với việc này "Ta không thể để thất Công chúa lưu lạc nơi khác sống khổ cực được"
Tỷ muội tốt Thục phi của bà đã bỏ cả tính mạng để sinh ra thất Công chúa, làm sao bà có thể trơ mắt nhìn con bé sống khổ cực mười mấy năm không danh không phận ở bên ngoài kia được chứ, bà không can tâm.
Nhưng từ lúc thất Công chúa sinh ra đã làm cho Bệ hạ không ít phiền não.
Mưa to gió lớn làm cho mùa màng thất bát, một số nơi ngập lụt nhà cửa tan hoang, bá tánh tổn thất nặng nề.
Lại thêm sự ra đi của cố Thục phi làm cho Bệ hạ mang chút bất lực chút câm ghét đổ dồn vào thất Công chúa.
Nó đúng là tai tinh giáng thế của ta thật sao?
Những ý nghĩ ấy cứ dấy lên trong lòng của Bệ hạ.
Bệ hạ không chút do dự nữa "Trẫm đồng ý cho ngươi mang thất Công chúa đi"
Nhìn tiểu Công chúa ở trên tay của Đạo cô đang nheo đôi mắt cười khúc khích, trong lòng Bệ hạ không tránh khỏi tạp niệm.
Càng sủng ái Thục phi bao nhiêu, ông càng căm ghét tiểu Công chúa này bấy nhiêu.
Thậm chí còn thoáng lên ý nghĩ tốt nhất Đạo cô đừng bao giờ đưa nó trở về hoàng cung nữa.
Đạo cô bế thất Công chúa trên tay, cúi đầu "Thần xin đa tạ ân điển của Bệ hạ"
Updated 46 Episodes
Comments
🐷 lỳ 💜
🥰🥰🥰
2021-09-01
1
🐷 mập 💜
hay quá đọc mà cứ bị cuốn
2021-08-16
1
Bé Sam
Hai nhân vật sinh ra đúng đối lập hoàn cảnh ghê á
2021-08-14
2