Hơn một tuần sau Lộ Thất được đón về nhà, vừa bước vào cô đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt ở bên ngoài sảnh. Bước vào trong, cô chưa kịp nhìn di ảnh của chị thì đã bị dì Năm dìu thẳng lên phòng, vì nhà đang có tang nên dì Năm cũng biết ý mà kiêng kị giúp cô, xong rồi bà căn dặn.
"Cô vừa khỏi bệnh nên ở trong phòng tịnh dưỡng, vài hôm nữa rồi hả ra ngoài tản bộ, mọi chuyện khác đều có người lo rồi... nên cô cứ yên tâm mà nghĩ ngơi cho lại sức, để mấy ngày nữa còn kết hôn."
Bà vô tình nói, và liền muốn để lời nói đó trôi qua thật nhanh, nhưng Lộ Thất là người níu giữ nó lại.
"Kết hôn? ai..."
Cô nàng ngạc nhiên tròn mắt, cả người cũng xoay lại, dì Năm thấy thế thì miễn cưỡng nói tiếp.
"À có lẽ cô không biết, ông chủ và bà chủ đã quyết định gả cô qua nhà họ Tiêu... để thay thế cho cô Mẫn Nhi đấy ạ."
"Sao được chứ, chị vừa mất con lại lấy danh nghĩa của chị ấy mà cưới luôn chồng của chị ấy, như vậy không khác nào dạng người vô liêm sĩ, vong ơn bội nghĩa."
Mắt cô ánh lên như không hài lòng, quyển sách đang cầm trên tay cũng được đặt xuống khi cô nàng không còn hứng thú đọc nữa.
"Chời... cô không từ chối được đâu, hôn ước cũng không thể hủy."
"Tại sao không thể... sao ba mẹ không nói sự thật chuyện chị đã mất cho bọn họ biết luôn, như vậy thì sẽ giải vây được cho cả hai bên rồi. Hà cớ gì phải gả con qua đó cơ chứ, không có lợi ít... có khi sẽ thành trò cười cả tháng cho người ta."
Lộ Thất lúc này thể hiện rõ sự khó chịu, cô liên tục cau mặt bức xúc, lời nói phát ra đều có ý phản bác...
"Cô chủ à, cả hai nhà đã có hôn ước từ rất lâu rồi, nếu cô Mẫn Nhi đã mất, là con gái thứ ba thì đương nhiên sẽ bị thay thế, điều này rất là hợp tình hợp lí. Hơn nữa nhà chúng ta nhận sính lễ của họ hơn hai tháng rồi, bây giờ mà trả lại đâu có được... chắc chắn vô cùng khó coi. Mặt mũi cũng biết giấu vào đâu.
"Hợp lý chỗ nào, vô lý thì đúng hơn... Dì Năm, dù dì có giải thích bao nhiêu lần đi chăng nữa, hay có ép chết con... con cũng quyết không đồng ý lấy anh rễ làm chồng."
Cô kiên quyết, dì Năm cũng đành bất lực lấy tay đỡ trán, bà muốn nói gì đó nhưng thấy cô kiên quyết như thế thì lại thôi, bà đành quay lưng đi ra khỏi phòng cô. Vừa bước ra khỏi cửa thì bà liền gặp Phương Tịnh, bà ấy chạy lại nắm tay bà gặng hỏi..
"Lộ Thất thế nào rồi, con bé đã ngủ chưa?"
"Thưa bà chủ, cô chủ vẫn còn thức, vừa rồi tôi có vô tình đề cập đến chuyện hôn lễ... cô chủ kiên quyết không đồng ý, bây giờ phải làm sao đây bà."
Phương Tịnh trầm tư vài giây sau đó nói..
"Nếu tiểu Thất không đồng ý thì cứ thuận theo con bé vậy, ngày mai cứ trả lại sính lễ... còn về việc họ có nổi giận hay không thì cứ mặc kệ, tôi sẵn lòng đối đầu với họ."
"Nhưng mà... chuyện này có cần bàn lại với ông chủ không."
"Không cần, tôi là nóc nhà ông ấy dám cãi sao.. dùng tiểu Thất thay thế để gả qua đó tôi cũng không yên tâm, người mà Lãnh Triết yêu là Mẫn Nhi chứ không phải con bé... gả qua đó lỡ làm phật ý cậu ta, cậu ta sẽ trút giận lên người con bé cho xem."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Dì Năm làm việc ở đây cũng đã được 25 năm rồi, nên ít nhiều gì bà cũng hiểu rõ tính cách của mỗi người trong nhà này. Nếu họ đã quyết thì sẽ không thay đổi, cho dù trời có sập cũng không đổi ý, cả nhà này vốn có gen tốt, tính cách ngang ngạnh cũng y hệt. Bà chỉ khẽ thở dài một hơi..
...
Phương Tịnh bước vào phòng của Mẫn Nhi, ngắm nhìn xung quanh một lúc, bao nhiêu hoài niệm ùa về, bà khẽ nhấc bức ảnh của cô lên không ngừng sờ qua sờ lại, rồi ôm vào lòng thì thầm
"Mẹ lại cảm thấy nhớ con rồi... không biết con ở đó sống thế nào, có tốt không. Tha thứ cho mẹ vì đã không làm một buổi tang lễ hoành tráng để tiễn con, mà chỉ làm qua loa như thế.
Con cũng thấy đó, tình hình công ty đang dần phá sản, nếu không phải tiểu Sở và ba con cố gắng thì cái công ty đó cũng đã mất từ lâu rồi. Lúc này mà công bố chuyện của con nữa thì phóng viên sẽ tìm đến tận đây mà tra hỏi... mẹ chỉ muốn con được vui vẻ không bị làm phiền, Con thông cảm cho mẹ nhé."
...
Trong căn phòng không có tiếng động chen lấn, Lộ Thất thay đồ rồi bước lên giường, cô chui mình vào trong chăn ấm, hôm nay cô khá mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy có một cô gái có mái tóc ngang vai bước lại đầu giường, còn ra sức lay người cô..
"Lộ Thất, Lộ Thất..."
"Ai đấy, là ai đang gọi tôi..."
Không thể nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói thì nghe rõ đến kì lạ...
"Là chị đây, chị có chuyện muốn nói với em."
Lộ Thất ngẫng người, trước mắt cô nàng là hình bóng dịu dàng của Mẫn Nhi, mặc một bộ đồ trắng, mờ mờ ảo ảo, nước mắt trên mặt cô cũng bắt đầu rơi lả chả khi rốt cuộc cũng nhìn ra là ai.
"Chị... là chị thật sao... tại sao chị lại bỏ em đi như thế chứ... em nhớ chị lắm, hức hức."
Cô ngã nhào vào lòng rồi ôm lấy Mẫn Nhi khóc thút thít dù biết chị mình không phải là người, tiếng khóc thút thít đến thấy đau lòng... rất giống một đứa trẻ đang nhõng nhẽo trong vòng tay của người lớn, Mẫn Nhi gõ nhẹ lên đầu cô...
"Ngốc, chị vẫn luôn ở cạnh em và gia đình, chỉ là do mọi người không thấy... nói với mẹ chị không có trách mẹ, mà sẽ luôn bên cạnh bảo vệ mọi người."
"Em biết đây là mơ nhưng không muốn tỉnh lại đâu... chỉ muốn ở bên chị thôi, chị đừng đi có được không?"
"Thật là... được, chị sẽ luôn ở cạnh em, nhưng mà chị còn có một tâm nguyện muốn nhờ em giúp, em giúp chị nhé."
Lộ Thất gần như gật đầu nguầy nguậy...
"Cứ nói đi, em sẽ cố gắng giúp chị dù là núi đao hay biển lửa em cũng sẽ dốc hết sức."
"Tốt, chị muốn em thay chị gả cho Lãnh Triết, chăm sóc anh ấy giúp chị... thật ra anh ấy rất cô đơn, đây là chút tâm nguyện cuối cùng của chị. Chị rất yêu anh ấy nhưng số phận lại trêu ngươi, có duyên nhưng lại không có nợ, biết việc này rất ít kỉ và thiệt thòi cho em, nhưng chị không thể nào yên tâm để cho anh ấy sống một mình như vậy được, em đồng ý giúp chị chứ?"
"Nhưng... Tiêu Lãnh Triết là anh rễ của em, không thể, người anh ấy yêu cũng không phải là em, như thế rất vô liêm sĩ."
"Không sao, chị cho phép, chăm sóc tốt cho anh ấy giúp chị nhé."
"Em, em..."
Lộ Thất chưa kịp đáp trả thì cô đã trở về hiện thực, mở mắt nhìn xung quanh, mồ hôi trên người cứ tuông ra không ngừng, cô thở dốc rồi lồm cồm ngồi dậy, cánh tay được đặt trên trán khi cô phải suy nghĩ...
"Chị muốn em chăm sóc cho Tiêu Lãnh Triết sao... nhưng anh ta sẽ thế nào nếu bị phát hiện lừa gạt?"
Lòng ngực khẽ nhói lên một cái khi nghĩ về Tiêu Lãnh Triết, cô lấy tay bóp chặt khuôn ngực không cho nó co giật nữa, chợt liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp chung của mình và chị... rất lâu sau, cô cũng thông suốt.
"Nếu chị đã cho em mạng sống, thì phần đời còn lại này em cũng phải có trách nhiệm với nó, việc đó... cũng coi như trả lại ân tình của chị, và... cũng có cái mục đích để sống tiếp."
Cô cười nhẹ rồi vội lao đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhưng cứ trằn trọc suốt đêm, không tài nào ngủ được.
...
Buổi sáng, mọi người thay phiên nhau soạn lại những món sính lễ. Lưu Sở chạy qua chạy lại can ngăn và rượt đuổi cố gắng giữ lại cho bằng được..
"Mẹ à, không được đâu... nếu bây giờ trả lại sính lễ cho họ, chúng ta sẽ để mặt mũi ở đâu. Ba, ba nói gì đi chứ."
Lưu Sở nhìn ông thúc giục. Ông thì chỉ ngồi lẳng lặng ở một góc sofa, không có bộ dạng cung cúc gì hết, hai tay đặt trên đùi nhìn vợ yêu của mình chỉ trỏ xung quanh mà không dám lên tiếng nói gì thêm, ông dùng ánh mắt đầy sự bất lực đáp trả Lưu Sở.
"Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi con, ba không dám chống đối bà ấy."
Lưu Sở nghe xong thì tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, môi cô cứ thế mà cong lên.
"Mọi người bị làm sao thế... nhà họ Tiêu coi trọng mặt mũi như vậy, nếu chúng ta trả lại sính lễ trong lúc này thì họ sẽ giết chúng ta luôn mất. Đúng là tức chết con rồi, chị ta đúng là chả được tích sự gì cả.."
Phương Tịnh cầm chiếc bình sứ lên, vừa ngắm nghía vừa nhàn nhã nói.
"Chị con được gả vào đó chưa chắc gì được hạnh phúc, và cả gia đình chúng ta cũng chưa chắc gì được sống yên. Sự tạm bợ nhất thời không bao giờ trường tồn mãi với thời gian. Người Lãnh Triết yêu là Mẫn Nhi, mẹ sẽ không để chị con chịu khổ, nếu có chết thì cả gia đình chúng ta sẽ chết chung."
"Con đúng là không còn lời nào để nói với mẹ mà, nếu chị ấy không chịu gả, vậy thì con sẽ thay chị ấy gả vào đó, mẹ thấy sao..."
Nét mặt Chữ Lưu Sở trở nên hào hứng, nhưng liền tối sầm lại khi nghe Phương Tịnh nói bằng giọng giễu..
"Dựa vào con á... còn chưa đủ tuổi làm giấy nữa thì gả được cho ai, tưởng rằng con có chút tài cán thì bọn họ sẽ chấp nhận hay sao... thật không biết lượng sức mình."
"Nếu vậy thì chị tiểu Thất có tư cách gì cơ chứ... cũng cùng một giuộc... Nhưng so ra thì con hẳn trội hơn, về tài cán thì chị ấy còn thua kém con vài phần... rõ ràng được hơn."
"Tư cách? chị chính là muốn gả vào đó đấy... em có ý kiến gì sao."
Lộ Thất vừa nói vừa bước xuống cầu thang, thấy con gái đã hồi phục Phương Tịnh niềm nở lao đến dìu lấy tay cô.
"Mau, đưa tay đây cho mẹ, con cẩn thận."
Cô cười đáp Phương Tịnh rồi nhìn Lưu Sở bằng ánh mắt sắc bén... Nói sao? tài cán đấy hả, chẳng qua cô bệnh tật, nếu được học tài nghệ như bao người có khi sẽ nổi trội, sẽ không có bị chìm nghỉm khi được đem ra so sánh. Cô nàng vốn không có ý phản bác, nhưng thái độ của em gái nhỏ tuổi này càng ngày càng coi trời bằng vung, khiến cô ngứa mắt.
"Mọi người không cần phải trả lại sính lễ... ngày mai con sẽ thay chị hai gả qua đó."
Khuôn mặt cô kiên định, giọng nói lạnh lùng như băng khiến cho mọi người khựng lại. Dì Năm có chút sửng sốt khi nghe chính miệng cô nói sẽ gả vào đó. Rõ ràng hôm qua cô vẫn dùng ánh mắt đó chứng tỏ rằng, cô nhất định sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay cô lại dùng lại ánh mắt đó, khẳng định với mọi người chắc chắn như nịt. Điều gì đã thay đổi cô gái bé nhỏ này chứ?
Lưu Sở cười giễu cợt...
"Độ lật mặt của chị cũng nhanh phết nhỉ... mới hôm qua nghe dì Năm nói sống chết chị cũng không chịu gả qua đó, hôm nay lại đổi ý và xem như chưa có chuyện gì xảy ra... đúng thật là nực cười."
"Ồ, lúc nãy chị thấy em quyết liệt ngăn cản mẹ và ba trả lại sính lễ, sao bây giờ khi nghe chị nói đồng ý, thì em lại dùng ánh mắt mỉa mai đó nhìn chị... cũng như nhau cả thôi em gái bé nhỏ."
"Chị đừng có so sánh bản thân chị với tôi... chị còn kém xa, chị thua tôi, về mọi mặt, về tất cả."
Lộ Thất cầm tách trà lên nhàn nhã nhấp một ngụm... cô nàng vốn chỉ cho rằng dừng lại ở mức đó, nhưng em gái nhỏ này quá tâng bốc bản thân mình, sợ rằng sẽ thành ảo tưởng rồi đem đi hóng hách với nhiều người.
"Em muốn gả thay chị hai cũng được, nhưng phải đủ tuổi trước cái đi rồi hẳn nói đến chuyện cưới sinh. Em muốn Tiêu lãnh Triết đó phải đợi em sao? lúc đấy hắn già nua xấu xí thì em lại đổi ý nữa không chừng... em liệu có chấp nhận chôn vùi thanh xuân, tài năng, cho một ông già?."
"Chị..."
Lưu Sở chỉ nói được nhiêu đó, lời nói định nói ra cũng mắc kẹt ở đầu lưỡi, lườm Lộ Thất một cái rồi tức giận quay lưng bỏ đi..
"Thôi các con đừng gây sự nữa, Lộ Thất, con thực sự muốn gả vào đó sao... nhưng..."
"Mẹ đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, ngày mai mọi người cứ yên tâm chuẩn bị cho hôn lễ đi."
Phương Tịnh cười ngọt ngào rồi xoa đầu cô...
"Được rồi, nếu con đã quyết thì mẹ cũng không có ý kiến gì thêm nữa."
Updated 84 Episodes
Comments
huỳnh giai mộc
giấu đc chổ nào thì giấu chớ bảo ngta gà thay làm quần j ....
2021-11-30
0