"THIẾU GIA"
Đứng đầu hẻm là năm chiếc xe một hàng dài khoảng mười người mặc đồ đen, đeo kính đen đứng nghiêm chỉnh.
Khi Mặc Phong bước ra, họ cúi đầu hô. Một người bước ra nghiêng người mở cửa xe cho anh.
"Lâm An, Sao lại đến đón tôi" Anh bước vào xe và hỏi Lâm An_vệ sĩ cũng là người đàn ông ngồi ở ghế lái phía trước.
Đáng lý hôm nay không cần đến trường nhưng vì anh là hội trưởng hội học sinh nên anh cần chuẩn bị một số thứ cho ngày khai giảng ngày mai.
Còn việc hỏi vì sao Lâm An lại đến đón anh là vì từ trước đến nay anh luôn tự mình đi và về. Không cần người đưa đón. Dù mọi người vẫn biết anh là thiếu gia, nhưng không biết gia tộc phía sau anh là gì.
Còn gặp được người tên Bảo Kỳ cũng là ngoài ý muốn. Đây vốn là không phải là đường anh thường đi nhưng con đường kia gặp sự cố giao thông gì đó nên bị chặn lại.
Và chuyện giúp đỡ Bảo Kỳ anh cũng sớm quên đi.
"Thưa thiếu gia, đây là lệnh của lão gia" Lâm An vừa cung kính trả lời anh vừa lái xe.
"Ông về nước sao? Khi nào?" Anh hơi ngạc nhiên vì ông về nước như vậy.
"Lão gia về nước lúc sáng, thấy thiếu gia bận nên không cho tôi thông báo." Lâm An trả lời.
Anh gật đầu.
Anh biết ông về nước là muốn anh theo ông ra nước ngoài tiếp quản công ty. Anh bao năm qua luôn dùng lý do muốn học như người bình thường khác để từ chối ông.
Hai năm nay ông dường như không nhắc đến việc này nữa. Nhưng hôm nay có lẽ anh lại phải dùng lý do này để từ chối ông rồi.
Anh nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa xe mà thoáng thở dài.
______Đường phân cách không gian_________
Bước vào ngôi nhà thuê nhỏ bé, cậu ném chiếc áo vét lên chiếc ghế dài, thả mình xuống chiếc giường nhỏ nơi góc nhà. Gối đầu lên tay, cậu thở dài.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm thêm mà cậu đã không có mặt rồi, không biết cậu có bị đuổi hay không nữa.Haizzz
Cậu_Hoàng Bảo Kỳ!!
Đang sống ở nơi mà bao người nơi thôn quê mơ ước.
Thủ Đô
Và ngày mai cậu sẽ học trường danh tiếng King_Ak, ngôi trường bao người mơ ước.
Cậu không biết đó là may mắn hay là bất hạnh nữa.
Mẹ mất khi cậu 10 tuổi, đó là một ngày mưa, bà vì nhìn thấy cha có người khác mà bệnh tim tái phát. Khi cậu đi học về, cái cậu nhìn thấy là bà nằm ở dưới đất bất động, lạnh lẽo. Cậu đã ôm bà gọi rất lâu cầu xin người cha vô tâm kia cứu bà. Nhưng cái cậu nhận được là sự lạnh lùng của ông và nụ cười mỉa mai của người phụ nữ kia.
Sau khi mẹ cậu mất, cậu về sống với ông bà ngoại ở quê. Cắt đứt liên lạc với người cha vô tâm kia.
Nhưng 2 năm sau bà ngoại mất, 1 năm sau đó ông vì thương nhớ bà mà ra đi.
Cậu sống một mình vừa đi học vừa đi làm thêm. Đến năm ngoái vì thành tích học tập xuất sắc của mình mà cậu được học bổng, được chuyển vào trường nổi tiếng nơi thủ đô này. Không biết ngày mai sẽ ra sao nữa.
Vừa suy nghĩ vẩn vơ cậu thiếp đi.
7h30' Trường King_Ak
Ngôi trường danh giá bậc nhất nơi thủ đô phồn hoa náo nhiệt chính thức đón hàng nghìn học sinh bước vào năm học mới.
Tiếng nói, tiếng cười vang khắp nơi. Cổng trường luôn là nơi náo nhiệt nhất bây giờ.
Những chiếc xe hơi đắt tiền lần lượt dừng lại, các cô cậu bước ra trong những lời khen, cả thán của những người vây xem.
Cậu hôm nay cũng là học sinh mới. Khoác lên mình bộ đồng phục trắng của trường. Mái tóc nâu ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu. Đôi mắt xám lạnh cùng với chiếc mũi cao, đôi môi hồng nhạt khẽ mím, cộng với làn da trắng làm cậu nổi bật giữa đám đông.
Cậu bước vào cổng trường trong những ánh mắt trái tim của tụi nữ sinh, tiếng xì xầm bàn tán về cậu.
"Ai kìa mày, đẹp trai quá" Nữ sinh 1 ca thán
"Đẹp trai quá" nữ sinh 2 lên tiếng
"Woa... hotboy lạnh lùng kìa, đẹp trai quá.
"Đẹp quá"... nữ sinh 3 ,4.... nói.
"ukm, đẹp trai thật, nhưng nghe nói hội trưởng là hoàng tử của trường a!" nữ sinh n chén vào
"Vậy sao..?"... những nữ sinh khác lại bàn tán.
Cậu làm như không nghe thấy mà bước vào trường. Ngôi trường rất lớn, khoảng hơn nghìn m2, gồm 4 dãy phòng. Vì còn khoảng 1 tiếng nữa mới khai giảng nên cậu lựa chọn đi thăm quan ngôi trường này. Kết quả là cậu bị lạc. Cậu thấy một khu vườn như nằm cách biệt ở phía trước nên bước vào.
Cậu nhìn xung quanh khu vườn, không quá lớn, thảm cỏ xanh mướt, những cây cổ thụ cao được trồng khắp nơi. Ở giữa đặt một chiếc xích đu trắng lớn. Cậu bước đến ngồi xuống.
Không biết mình đang ở đâu nữa. Cậu nghĩ
Ngủ một chút chắc không sao đâu. Nghĩ rồi cậu nằm xuống chiếc xích đu.... ngủ.
Sau khi giao những việc còn lại cho những người khác trong hội học sinh xong anh thả bước về phía khu vườn được dành riêng cho mình.
Nhưng khi bước vào thấy có người đã chiếm đi nơi nghỉ ngơi của anh.
Có người bước vào đây sao, chắc là học sinh năm nhất. Nghĩ rồi anh mỉm cười tiến lại gần. Anh muốn nhìn xem ai lại có lá gan lớn như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy người con trai nằm trên xích đu kia thì anh ngạc nhiên.
Đây là người tối qua ở trong hẻm, tên là... Bảo Kỳ. Nhìn cậu ngủ như vậy rất bình yên nên anh không định gọi cậu dậy.
Anh bước lại gần cậu, cởi chiếc áo vét trắng của mình đắp lên người cậu rồi quay người bước đi về phía phòng hội trưởng.
Cậu mở mắt nhìn bóng lưng khuất dần của anh rồi nhìn chiếc áo trên người mình. Đôi mắt xám khẽ giao động.
Cậu bỏ chiếc áo của anh vào cặp rồi bước ra khỏi khu vườn.
Bước vô định khoảng 10p thì cậu cũng tìm được sân trường. Bây giờ mọi người đã tập trung ở sân để chuẩn bị khai giảng.
Cậu chọn một ghế nơi cuối hàng ngồi xuống bấm điện thoại riết thời gian.
Cùng lúc, một thầy giáo bước lên sân khấu phát biểu, rồi đến hiệu trưởng, tiếp theo là hội trưởng hội học sinh.
Anh bước lên nói:
"Xin chào, tôi là Mộc Phong_ hội trưởng hội học sinh, chào mừng những tân học sinh của trường...."
Từ khi anh bước lên, tiếng nói chuyện xung quanh đột nhiên biến mất. Tất cả đều thất thần trước anh. Rồi sau đó là tiếng hét của nam, nữ sinh.
Cậu đang cúi đầu chơi điện thoại thấy kì lạ liền nhìn lên. Tầm mắt giao nhau, cậu thấy đôi mắt anh tràn đầy ý cười, đôi môi khẽ nhếch lên khiến tiếng hét càng lớn hơn.
Updated 42 Episodes
Comments
meo con
hay lắm luôn bn ơi
2020-05-03
3
Xuan Nguyen
viết gì mà hay dữ zậy, làm tui đọc ko ngừng đc hà
2020-04-20
5
Lanh
Hay
2020-04-20
1