***
Cậu giật mình đẩy anh ra lắp bắp nói.
"Đ.ể...để tôi tự làm"
"Ukm"Anh cũng kinh ngạc với cái chạm môi vừa nãy nhưng nhiều hơn là vui vẻ vì anh nhận ra cậu ko chán ghét với việc thân mật với anh.
Anh lên tiếng để xóa ngượng ngùng này.
"Em học khối 10 sao"
"Ukm. 10a1"
Cậu cảm thấy kỳ lạ vì sao mình lại không chán ghét sự đụng chạm vừa nãy, hơn nữa còn có chút mong chờ. Cậu vừa trả lời vừa nghĩ.
" Vậy Anh lớn hơn em rồi" Anh cười.
Cậu nhìn nụ cười đắc ý của anh thì liếc mắt xem thường.
''Anh giới thiệu lại nhé, anh tên Mộc Phong, hội trưởng hội học sinh, là đàn anh của em, học lớp 12a1, rất vui được quen em"
"Hoàng Bảo Kỳ,10a1" Cậu giật mình vì sự nghiêm túc của anh, bối rối né tránh ánh mắt anh trả lời
"Ha...ha" Cậu như vậy rất đáng yêu, anh bật cười rồi cũng chuyên tâm lái xe.
Có gì đáng cười đâu chứ. Cậu nghe tiếng cười trầm thấp của anh thì càng bối rối nghĩ.
***
Sau khi đến trường, vì anh có việc đột xuất nên phải rời đi ngay.
Cậu mơ hồ nghe thấy đoạn đối thoại giữa anh với đối phương, có liên quan đến người tên Will.
Thấy sự lo lắng hiện rõ trên mặt anh, cậu bất giác nhớ đến người đụng phải hôm qua ở cửa phòng anh. Nhưng rồi Cậu cũng bỏ những suy nghĩ về nó ra sau đầu tiếp tục buổi học.
Còn anh, sau khi nghe tin Will bị thương liền chạy thẳng đến bệnh viện.
Bước vào phòng, anh thấy Will đang ngồi thất thần với vết thương ở trán đã được bác sĩ băng bó.
"Will, mày không sao chứ" Anh đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh lo lắng.
"Không sao, vì tao không cẩn thận nên ngã thôi" Will thấy Anh tới thì cười vui vẻ nói.
"Không cẩn thận nên ngã, mày nghĩ tao là con nít sao. " Anh nhận ra Will có chuyện giấu Anh, nhưng anh lại không biết vì sao.
Will nghe Anh chất vấn thì cúi đầu không trả lời.
Will làm sao có thể nói mình đang ghen tị với người được anh thích nên đi uống rượu rồi gây ra tai nạn chứ.
Cứ nghĩ mình sẽ chôn giấu thứ tình cảm không nên có với Anh đến chết. Chỉ làm bạn và nhìn anh hạnh phúc lấy vợ sinh con.
Nhưng khi viết Anh cũng như mình đều thích người cùng giới, Will lại ghen tị với người con trai kia. Cũng vui mừng vì mình sẽ có cơ hội.
Nhưng khi nhìn Anh nhìn người kia dịu dàng, sủng nịnh, Will gần như không khống chế được bản thân.
Anh thấy thằng bạn thân không chịu nói với mình lý do thì thở dài.
"Tao với mày là bạn, có chuyện gì thì nói, tao sẽ cố gắng giúp mày."
"Ukm...Tao biết, cảm ơn mày" Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu mỉm cười, Will tiếp tục nói.
"Mày về trường đi, nhớ làm luôn phần việc của tao luôn nhé."
"ừm... Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, khi học xong tao tới thăm mày" Anh gật đầu với Will rồi ra khỏi phòng.
Will nhìn theo bóng lưng anh, suy tư.
"Anh thích người đó, vì sao lại không nói cho anh ta biết" Một giọng nói của con trai phá vỡ suy nghĩ của Will
"Anh thích người đó, vì sao lại không nói cho anh ta biết" Một giọng nói của con trai phá vỡ suy nghĩ của Will.
Nếu Bảo Kỳ ở đây sẽ nhận ra người này là người ngồi cùng bàn với cậu_ Dương Diệp.
Hiển nhiên Dương Diệp đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa Mộc Phong và Will.
"Không liên quan đến cậu'' Will lạnh lùng nhìn người con trai đang đứng trước mặt cậu. Will tối qua sau khi uống say về thì đụng phải Dương Diệp. Kết quả cả hai phải đến bệnh viện.
Dương Diệp thấy vậy thì chỉ cười không nói gì nữa.
***
Còn về Bảo Kỳ, thấy cái người luyên thuyên cả buổi hôm qua không xuất hiện thì cũng không suy nghĩ nhiều.
Phải tìm việc làm khác thôi. Ngồi xuống chỗ của mình cậu thở dài trong lòng nghĩ.
Tối qua cậu nhận được cuộc gọi từ nơi làm thêm nói mình không cần đi làm nữa.
***
***
Thời gian thấm thoát trôi, Bảo Kỳ cũng đã đi học được hơn 2 tháng.
Mỗi sáng Mộc Phong vẫn đến khu nhà trọ đón Bảo Kỳ đi học vừa chở Cậu về.
Khác nhau là hai người càng thêm thân thiết. Phòng hội trưởng cũng trở thành nơi làm việc của Will vì thành tích học tập nên giờ Cậu là phó hội trưởng giống Will. Cậu và Will cũng không thân thiết gì, Cậu cảm thấy rất ghét mình.
Sau giờ học cậu làm phục vụ cho quán bar 'Hoàng Hôn' gần nhà. Mọi chuyện diễn ra rất bình yên.
***
Bảo Kỳ ôm sổ sách bước vào phòng hội trưởng thì Mộc Phong đang ngủ trên sofa.
Nhếch môi cười Cậu bước lại gần rồi cúi đầu gạt đi sợi tóc vương trên mặt.
Mộc Phong đã ở trước mặt cậu nói ra tình cảm của mình nhưng Cậu không trả lời anh. Bảo Kỳ biết cậu cũng có tình cảm với Anh nhưng Anh còn gia đình, họ sẽ như thế nào khi biết anh và cậu yêu nhau. Anh xuất sắc như vậy, bao người mơ ước như vậy, Cậu có khả năng sao.
Mộc Phong bất ngờ mở mắt bắt lấy bàn tay muốn thu lại kia dịu dàng hôn lên những ngón tay Cậu rồi cười.
"Anh làm gì vậy. Buông tay ra" Bảo Kỳ đỏ mặt muốn rút tay lại nhưng không được. Dù việc này thường xuyên xảy ra nhưng vẫn khiến Cậu bối rối.
"Để Anh ôm em một chút" Anh kéo Cậu ngồi vào lòng mình rồi gác đầu lên vai nhỏ giọng nỉ non.
"Ukm." Ở cùng nhau hơn 2 tháng, Bảo Kỳ quá quen với cách làm nũng của Anh, nhưng vẫn im lặng dựa đầu vào ngực Anh, ngửi mùi hương bạc hà và nhịp tim đều đều khiến Cậu cảm thấy an tâm.
" Chuyển đến nhà Anh ở được không" Một lúc sau Mộc Phong lên tiếng. Thấy Cậu vừa học vừa làm thêm như vậy Anh rất đau lòng.
"Em không sao mà" Đây không phải là lần đầu tiên Anh nói đến việc này. Cậu biết Anh vẫn lo lắng về nơi ở và việc làm thêm của mình, nhưng vì không muốn quá phụ thuộc vào Anh nên Cậu vẫn bình tĩnh từ chối.
"Nhưng Anh không muốn em mệt mỏi" Anh còn muốn có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm nên mới đề nghị như vậy.
Vì sao Cậu lại cứng đầu như vậy chứ. Anh thở dài trong lòng. Hết cách, Anh đành phải dùng chiêu cuối với cậu. "Bảo Kỳ... năn nỉ em đó, anh chỉ muốn có thêm thời gian để quan tâm em nhiều hơn, được không."
Bảo Kỳ thấy vậy thì dở khóc dở cười, ai tin được hội trưởng bao người say mê giờ đang ôm cậu làm nũng chứ.
Mềm lòng cậu gật đầu.
"Vậy...em đồng ý" Anh nghĩ mình nhìn lầm nên hỏi lại.
"Ukm" Cậu bất đắc dĩ cười, nhưng nụ cười ấy rất nhanh bị đôi môi anh nuốt lấy.
Anh dịu dàng hôn lên đôi môi trơn bóng của cậu, anh hôn rất nhẹ nhàng, thừa lúc Cậu vì kinh ngạc mà hé miệng, đầu lưỡi anh trơn trừ luồn vào khoang miệng cậu.
Tim Bảo Kỳ đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp khó khăn. Mộc Phong học theo kĩ xảo hôn học được trên mạng mà hôn Cậu, miệng lưỡi giao nhau, tựa như chung một nhịp thở.
Đến khi Bảo Kỳ gần như ngợp thở thì Anh mới buông ra.
Bảo Kỳ thở dựa vào anh thở dốc, mặt đỏ tai hồng.
(Ly: Mới có hôn môi mà đã vắt kiệt chất xám của Ly rùi. Còn cảnh H thì seo đây trời 🤪🤪🤪. Mọi người hãy ủng hộ Ly để Ly có thêm động lực viết nữa nhé.😉😍)
_Yêu các bạn độc giả nhiều lắm....Mua~~~~
Updated 42 Episodes
Comments
😍lía😍
tg viết truyện rất hay cho một like
2020-04-07
1
Nguyễn Anh Minh
Ủng hộ lâu dài nè
2020-04-06
1
🍒giản tư yến🍒
huh
2020-04-03
2