Will nhìn anh cười rồi khẽ cúi đầu che đi biểu cảm âm trầm của mình.
Lúc lâu sau, Will mới nắm chặt lý trà lạnh, cố tỏ ra tự nhiên nhất hỏi anh:
" Đó là ai vậy, tao quen không?"
"Là một nhóc lạnh lùng a." Nghĩ lại lúc nãy ở sân, lúc anh chạm mắt với cậu, anh thấy cậu bối rối a. Nghĩ đến biểu cảm khi đó của cậu, anh bật cười.
Will cảm thấy mình sắp không kiềm chế được mà thất thố nên đứng lên:
" Tao nhớ ra mình còn việc quan trọng, tao đi làm việc đây" Nói rồi Will bước nhanh ra khỏi phòng. Vì không để ý nên Will đụng trúng cậu ở cửa phòng.
Anh còn chưa kịp thắc mắc sao Will lại kỳ lạ như vậy. Thì nghe tiếng rên của Will.
Anh bước nhanh ra ngoài. Cảnh anh thấy là cậu và Will đang ngồi trên nền.
Anh đỡ hai người dậy hỏi:
"Hai người không sao chứ?"
"Cậu có bị thương ở đâu không?" Anh hỏi cậu bằng giọng nói lo lắng.
"Không sao" Cậu lạnh lùng nói.
Will nhìn anh lo lắng cho cậu như vậy, khuôn mặt càng âm trầm.
"Mình đi trước" Will nói rồi bước nhanh rời khỏi.
Anh nhìn theo Will nghi hoặc. Nhưng anh liền bị vết đỏ ở chân của cậu thu hút.
"Chân cậu bị thương rồi" Nói rồi anh cúi người bế cậu lên.
"Bỏ tôi xuống" Cậu thoáng cứng đờ vì hành động của anh. Và quan trọng nhất là anh đang bế cậu kiểu công chúa a. Quá mất mặt. Cậu giãy dụa, lạnh lùng nói.
Anh làm như không thấy cậu phản kháng mà bế cậu đi vào phòng. Đặt cậu xuống chiếc ghế sofa, anh nhẹ giọng nói:
" Cậu ngồi đây đợi tôi chút" nói rồi anh bước đi ra ngoài. Một lúc sau, anh quay lại với hộp cứu thương trên tay.
Anh đi lại gần cậu, khụy gối trước mặt cậu. Nâng chân đau đặt lên chân mình rồi băng lại.
Còn cậu, từ khi được anh bế vào đến giờ, cậu chỉ biết cứng ngắc mặc anh bài trí.
Là một thằng con trai lại bị bế công chúa quả thực rất mất mặt. Nhưng cậu lại luyến tiếc sự dịu dàng của anh. Có lẽ với ai anh cũng dịu dàng như vậy nhưng với cậu anh là người duy nhất. Trong những năm qua, cậu luôn dùng sự lạnh lùng che giấu sự yếu đuối của mình.
Suy nghĩ bay xa nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh băng bó vết thương nhỏ của cậu.
Sử lý xong vết thương, anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt xám đau đớn kia. Anh giật mình đứng lên đau lòng ôm lấy cậu.
Bây giờ cậu mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Thấy mình đang được anh ôm lấy, đầu mình dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh.
"Anh làm gì vậy. Buông tôi ra" vừa quát vừa đẩy Anh ra.
RẦM
Nhưng vì dùng sức quá lớn nên Anh bị đẩy ngã xuống nền nhà.
Tư thế hai người bây giờ rất mờ ám. Cậu nằm đè lên anh, tay anh đặt ở eo cậu. Mặt sát mặt, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, môi hai người cách nhau khoảng 2cm. Không gian như lắng đọng ở khoảng khắc này.
***
Updated 42 Episodes
Comments
lihn
Ủng hộ truyện tui vs nhq
2020-05-07
1
Vũ Thị Thanh Uyên
hóng trả vào "Làm vợ thầy"
2020-04-18
1
❤Kha Nguyệt❤ CHT ❤
mai đọc típ, truyện hay lắm nha❤
2020-04-17
1