Chương 2: rời khỏi nhà họ Lâm

   Chương 2: rời khỏi nhà họ Lâm

     Lâm Tuyết Nhi bắt xe về nhà họ Lâm, cô chạy thẳng lên phòng đóng kín cửa lại đi thẳng vào phòng tắm.

     Tắm xong, Lâm Tuyết Nhi nhìn mình trong gương lại nhìn những dấu vết trên người mình. Cô đúng là xui xẻo mà..

     Cô chọn chiếc áo tay dài, cổ cao để không ai nhìn thấy được. Cô bước lên giường nằm xuống, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

    Đến buổi chiều tối:

  " Tuyết Nhi đã về chưa?" Lâm Chí Bằng cau mày hỏi. Ông hơi khó chịu.

   " Nó về lúc trưa, vẫn ở trên phòng. Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy. Chưa kịp hỏi cái gì thì.." Trịnh Tú hơi lo lắng nói.

   Bà là mẹ kế của Lâm Tuyết Nhi.

   Mẹ  của Lâm Tuyết Nhi vì biết ông ngoại tình nên uất ức bệnh mà qua đời. Lúc đó, cô mới 7 tuổi. Mà em gái chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.

    "Ba, ba đừng giận để hỏi lý do đã. Lỡ như chị bận việc gì thì sao." Lâm Ngọc Anh nũng nịu ôm cánh tay ba mình nói.

    " Đúng đấy, lỡ như nó có việc gì thì sao." Trịnh Tú vội nói.

    Lâm Tuyết Nhi từ trên lầu bước xuống. Cô ngủ một giấc dài nên đã thoải mái hơn nhiều.

    "Ba, con xin lỗi. Tối qua, con ngủ quên ở nhà bạn lại thức khuya. Hôm nay, con hơi mệt nên không đến công ty được." Lâm Tuyết Nhi căng thẳng nói dối.

    " Vậy tại sao điện thoại không liên lạc được, đừng có nói với ba là hết pin." Lâm Chí Bằng nói.

    " Thật mà ba, con mới sạc pin. Con xin lỗi!" Lâm Tuyết Nhi cúi đầu nói. Điện thoại cô không biết hết pin khi nào, cô mới sạc lại.

    " Không sao đâu chị, do ba lo lắng cho chị thôi. " Lâm Ngọc Anh đi đến ôm cánh tay Lâm Tuyết Nhi.

     Như vô tình nhìn thấy

    " Chị, sao cổ chị lại có vết gì giống như.. chẳng lẽ đêm qua chị giống như mọi người nói.."  Lâm Ngọc Anh kích động nói lại không nói hết.

    "Hả.. cái gì chị.." Lâm Tuyết Nhi cứng đờ.

    Bộp! Lâm Chí Bằng đập mạnh xuống bàn..

    "Ông từ từ, đừng kích động để nghe Tuyết Nhi nói đã." Trịnh Tú kéo ông lại khuyên nhủ.

    "Mày nói xem, còn cái gì danh giá họ Lâm đây. Người ta nói đêm qua thấy mày vào khách sạn tìm đàn ông. Tao không tin, giờ thì hay rồi. Nhà họ Lâm này điều bị mày hủy hoại. " Lâm Chí Bằng giận dữ quát.

    "Ba, không phải vậy đâu. Con.." Lâm Tuyết Nhi  không biết phải giải thích thế nào.

    "Tuyết Nhi, con nói đi đêm qua con đi với ai. Còn.." Trịnh Tú nói bỗng khựng lại.

   " Con.. không như mọi người nghĩ đâu. Con cũng không biết tại sao.. con cũng không biết tại sao lại, con không nhớ." Lâm Tuyết Nhi bối rối nói.

    "Chị, chị xin lỗi bà đi. Còn người đàn ông đó là ai?" Lâm Ngọc Anh níu tay cô nói.

    "Chị.. chị không biết anh ta.. chị.." Lâm Tuyết Nhi cố giải thích nhưng thật sự là cô không biết anh ta.

    " Không biết tại sao, mày đang nói chuyện với trẻ con sao. Mày cút ra khỏi Lâm gia cho tao. Tao không có đứa con hư đốn như mày." Lâm Chí Bằng quát chỉ tay ra cửa. Cắt ngang lời cô.

   "Ông, con còn nhỏ từ từ nói chuyện. Huống chi nó cũng.. bị người khác dụ dỗ thì sao." Trịnh Tú nói.

     "Bà im đi. Mày đi ra khỏi nhà cho tao. Tao không cần đứa con không biết xấu hổ như mày." Lâm Chí Bằng quát lớn.

     "Ba, chị.. " Lâm Ngọc Anh lo lắng nhìn hai người.

     "Con im miệng về phòng đi. Mày lấy đồ cút ra khỏi đây." Lâm Chí Bằng quát cắt ngang lời Lâm Ngọc Anh.

     Hai mẹ con họ liếc nhìn nhau cười rất nhanh lại trở về vẻ lo lắng.

    "Được, con đi cho vừa lòng ba. Là lỗi của con." Lâm Tuyết Nhi nghẹn ngào nói mắt cô ửng đỏ. Tại sao ba cô không cho cô giải thích. Tại sao ba cô luôn như vậy.

    Lâm Tuyết Nhi đi lên phòng mình thu dọn quần áo. Cô kéo chiếc vali của mình xuống lầu.

    "Chị, ba chỉ giận một chút thôi. Chị đừng đi mà." Lâm Ngọc Anh kéo tay cô.

    "Đúng đấy, dì sẽ khuyên nhủ ba con. Đi lên phòng đi, trời cũng tối rồi con có thể đi đâu." Trịnh Tú vội vàng ngăn cản.

    "Để nó đi. Hai người mà không nỡ thì đi theo cùng nó." Lâm Chí Bằng quát.

    " Dì, Ngọc Anh hai người vào đi. Ba con đi đây." Lâm Tuyết Nhi cố gắng nói. Cô không muốn khóc, nhưng thật sự cô rất ấm ức trong lòng.

    Lâm Tuyết Nhi kéo chiếc vali đứng bên ngoài hồi lâu. Cô đi đến chiếc ghế đá bên đường ngồi xuống. Nước mắt cô từ lúc nào rơi ướt đẫm.

    Sau khi tâm trạng ổn định lại cô cầm điện thoại lên ấn gọi.

    " Alo, Tuyết Nhi có việc gì không? Tạ Tiểu Thi nói. Cô là bạn thân của Lâm Tuyết Nhi từ hồi còn đi học.

    " Cậu rãnh không? Có thể đến ngã tư cạnh nhà đón mình không." Lâm Tuyết Nhi ủ rũ.

    " Được, tớ sẽ đến ngay. Cậu đợi tớ nhé." Tạ Tiểu Thi.

     Sau khi tắt máy,  Lâm Tuyết Nhi nhìn lên bầu trời đầy sao .

  

    Một lúc sau, Tạ Tiểu Thi bảo xe đợi ở bên đường đi  bộ đến. Nhìn chiếc vali bên cạnh Lâm Tuyết Nhi nhíu mày.

    " Cậu sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Giờ này còn đem theo vali như vậy?" Tạ Tiểu Thi nghi hoặc hỏi.

    " Để từ từ tớ kể cậu nghe. Cậu cho tớ ở nhờ vài hôm nhé." Lâm Tuyết Nhi nói.

     " Cậu cứ ở thoải mái. Cậu đừng ngại với tớ." Tạ Tiểu Thi cười ha hả.

    Khi xe về đến nhà Tạ Tiểu Thi.

   Ăn uống xong xuôi, tắm rửa thoải mái rồi Lâm Tuyết Nhi kể lại mọi chuyện cho Tạ Tiểu Thi nghe một lượt.

     " Thật tức chết mà, ba cậu đúng là không có lý lẽ. Cậu cứ ở đây với tớ, dù sao tớ cũng ở một mình." Tạ Tiểu Thi.

      Cô là trẻ mồ côi nên ít bạn bè chỉ có Lâm Tuyết Nhi luôn đối xử tốt với cô nên hai người rất thân nhau.

     "À.. còn người đó, đó với cậu đêm qua là sao?" Tạ Tiểu Thi hơi xấu hổ hỏi.

     " Tớ không biết, tớ chỉ nhớ đi cùng Ngọc Anh và dì đi ăn cơm. Rồi ba tớ bảo đến nhà hàng Khánh Hoa bàn việc làm ăn cùng giám đốc Vương. Sau khi xong việc, tớ thấy hơi mệt rồi tớ không rõ lắm. Khi tỉnh dậy thì.. như tớ nói đó." Lâm Tuyết Nhi nói năng hơi lộn xộn vì cô không nhớ rõ.

     " Còn.. người đó thế nào. Cảm giác thế nào?" Tạ Tiểu Thi mong đợi hỏi.

    " Xấu hổ muốn chết, cậu đừng hỏi nữa." Lâm Tuyết Nhi ôm mặt mình.

    " Được, được không hỏi nữa. Ngủ đi rồi mọi việc sẽ tốt thôi." Tạ Tiểu Thi vỗ vai cô an ủi.

 

    " Ừ. Ngủ ngon!."Lâm Tuyết Nhi.

   Lời tác giả:

  Truyện  này là tự mình nghĩ ra và viết theo ý của mình không theo lập trường hay ngành nghề, công việc nào. Mong các bạn ủng hộ mình nhé.

  Cám ơn mọi người nhé!

Hot

Comments

Nguyễn Thị Thúy Phượng

Nguyễn Thị Thúy Phượng

bạn viết truyện nào cũng hay nè , hóng những tác phẩm tiếp theo của bạn ❤️❤️

2024-05-10

1

ocsen

ocsen

hay

2024-03-25

1

Đàm Tùng Vận

Đàm Tùng Vận

lại là một ông cha ngu si đần độn nữa đây mà

2023-07-17

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play