Thời điểm cô mở mắt ra một lần nữa đối diện lại là trần nhà của bệnh viện, nơi mà mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào trong mũi. Nhớ đến những tủi nhục vừa trải qua khiến cho Y Sương bật cười.
Bật cười vì mình ngu ngốc, bật cười vì không tin tưởng người khác, bật cười vì chưa từng nghi ngờ những hành động thân mật giữa hai người bọn họ. Có rất nhiều lần giữa lúc có mặt cô cả hai người cũng không chút kiêng nể ôm eo rồi nựng cằm nhau. Y Sương vốn nghĩ rằng cả ba người họ đều là bạn thân với nhau.
Y Sương luôn đề phòng với các nữ minh tinh ngoài kia nhưng lại chưa từng một lần nhìn vào nữ minh tinh thân quen nhất của mình, hóa ra là vì hai chữ thân thuộc mà khiến cho cô phải lao đao.
Cô sờ lên nơi bụng của mình, chỗ đó cách đây vài tiếng trước vẫn còn rất to, bây giờ đã nhỏ rồi, cô ngay cả tình yêu của mình cũng không giữ được đến đứa con cũng bị bọn họ cướp đi. Trách cả hai người họ độc ác hay tại cô quá ngây thơ.
Có bệnh nhân sợ rằng cô làm điều dại dột nên gọi bác sĩ đến, người đến bây giờ chính là bác sĩ lúc sáng, không nghĩ đến nhanh như vậy mà đã gặp mặt lại nhau rồi.
“Y Sương tôi biết hiện tại cô rất đau khổ nhưng cô không được nghĩ quẫn, mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu được cô biết không?”
Bác sĩ vuốt ve lồng ngực của cô, Y Sương nhìn ra cửa sổ một hồi lâu. Tưởng như cô đã ngủ rồi. Đến lúc bác sĩ rút tay lại mới nghe cô khẽ thì thầm.
“Làm cái gì lại từ đầu? Đâu mới gọi là từ đầu? Chẳng phải mọi thứ đều hư hết rồi sao? Chỉ có chết đi mới làm lại từ đầu được thôi.”
Nhưng dường như Vĩnh Tuân không cho phép bản thân cô có thể thích nghi với cơn đau sớm như thế, Y Sương vừa định nằm thiếp đi một chút liền nghe thấy ở ngoài hành lang có tiếng ồn ào.
Tiếng cãi nhau từ giọng của người mà cô thân quen hơn bao giờ hết, Y Sương nghĩ rằng dù cô có đầu thai lại thì giọng nói này vẫn mãi hiện hữu trong đầu cô.
Chẳng mấy chốc chủ nhân của giọng nói đó đã bước vào trong phòng bệnh, y tá nhìn cả hai người ở trước mặt lại không dám làm càn, những người có thể bước chân vào bệnh viện này đều là người có tiếng còn không thì có quyền. Với một y tá nhỏ như cô làm sao dám động chạm đến họ được.
Y Sương vốn định nhắm mắt giả vờ như mình đã ngủ rồi, nhưng tiểu Nhã lại bước đến giơ một tờ giấy lên trước mặt cô.
“Này bạn tôi, tớ biết là cậu đang tỉnh đấy. Mau mở mắt ra xem đi. Thật ra thì mình cũng không muốn mọi chuyện ra cớ sự như thế này đâu, là do Vĩnh Tuân cứ một hai bắt ép mình thôi.”
Y Sương mở hé mắt muốn nhìn thứ xem cả hai người bọn họ muốn làm gì trước mặt mình, không ngờ mở mắt ra liền nhìn thấy một tờ giấy ly hôn màu đỏ chót.
Cô khựng lại một giây vì không biết bây giờ mình nên trả lời thế nào, không nghĩ đến Vĩnh Tuân lại là một người tuyệt tình như thế, nói muốn chấm dứt liền chấm dứt còn chưa đợi cô khỏe mạnh một chút đã vội muốn ly hôn.
“Y Sương này, tớ biết chuyện này có chút khó tin nhưng mà thật ra thì tớ với Vĩnh Tuân cũng đã có con với nhau rồi. Thấy không, mình vừa giúp cho cậu đấy chứ. Cậu có con cùng với người khác mình liền không ngại khổ sở giúp cho Vĩnh Tuân có đứa con khác này.”
Vĩnh Tuân giống như rất ghét khi thấy tiểu Nhã phải nói chuyện dài dòng với cô như thế, còn chưa đợi tiểu Nhã khoe khoang xong anh đã cắt ngang lời cô ấy.
“Em nói nhiều với cô ấy làm gì, cứ để cô ta ký vào trong đó thôi. Chuyện đã ra như thế này rồi nếu cô ấy vẫn còn muốn ở bên anh thì đúng là đầu óc có bệnh rồi.”
Lời nói châm biếm thêm cả giọng cười trào phúng lúc nói của anh ta khiến Y Sương trở nên bất lực, nước mắt của cô lăn dài trên má, ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở, Y Sương nghĩ rằng mình có thể sẽ chết ở ngay tại đây mất.
“Cô Y Sương cô mau thở đi, thở đều, cô Y Sương mau bình tĩnh lại.”
Giọng y tá đứng kế bên trở nên hốt hoảng, cô ta liên tục dùng tay ấn vào lồng ngực của cô đồng thời nhấn chuông gọi bác sĩ ở ngay đầu giường.
Bên tai cô bây giờ còn lại rất nhiều giọng nói, không phân biệt được giọng nói của ai nữa rồi, hình như có giọng của Vĩnh Tuân, lại giống như giọng của tiểu Nhã.
Không phải, còn một giọng khác nữa, giọng nói đó gào lên bảo rằng cô không được chết, giọng nam từ tốn trầm ấm nhưng sao lại nghe bất lực đến thế này.
Y Sương dường như có thể cảm nhận được cả sự đau thương mất mát lẫn lo lắng sợ hãi trong chính chất giọng đó. Cô đã từng nghe giọng này ở đâu đó, không nhớ là lúc nào.
Còn chưa kịp nghĩ xem đó là ai, cô lại lần nữa rơi vào trong bóng đêm mịt mù.
Updated 91 Episodes
Comments
Đàm Tinh Tinh
ui, chị này ngây thơ quá xá
2022-11-05
1
..
ủa khoan khoan, mang thai 7 tháng mà sảy khỏe re z:))
2022-06-13
3
Huong Nguyen
tiểu tam bao giờ chả thế
2022-03-25
1