Chương 5: Sống lại lần nữa

“Không sao anh không chê bẩn mà.” Hà Tử Hoan dịu dàng nói.

Cả hai người cứ vậy ôm nhau một lúc lâu đến khi mà cô thiếp đi.

Từ khi cô rời khỏi bệnh viện cho đến nay cũng được hai tháng rồi. Hà Tử Hoan luôn tìm cách chăm sóc cho sức khỏe của cô mong rằng cô có thể trở nên tốt hơn. Nhưng chỉ có Y Sương mới biết cô đến thời điểm hiện tại không thể gắng gượng lâu hơn được nữa.

Một ngày nọ lúc cô đang uống thuốc bỗng dưng cảm thấy ở phía bụng xuất hiện một cơn đau bất chợt. Đau đến mức ngay cả tai cô cũng trở nên ù ù. Chẳng phân biệt đươc bất cứ thứ gì khác.

Cốc nước ở phía trên bàn cũng bị cô làm rơi xuống đất, Y Sương nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của Hà Tử Hoan nhưng cô cũng chỉ có thể cố gắng mở mắt nhìn thật kĩ gương mặt của anh.

Hàng lông mày nhíu chặt vào nhau lẫn với vẻ thống khổ trên gương mặt của anh khiến cô vĩnh viễn không thể quên được.

Y Sương thở dốc, không khống chế bản thân của mình nữa, bàn tay muốn vuốt ve gương mặt anh lần cuối cũng không còn kịp.

Nếu có thể, có thể sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ một người thương cô nhiều đến thế. Nếu có thể sống lại một lần nữa cô sẽ không để cho những người hại cô có thể vui vẻ mà sống qua ngày được.

Y Sương cảm giác mình đi rất xa, đi rất lâu. Xung quanh cô mọi thứ đều trở nên tối tăm mịt mù giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Cô rất sợ cứ chạy miết chạy miết, cảm giác như bản thân đang chạy trong một khoảng không gian vô định, không biết phải như thế nào, không biết phải đi đến đâu mới nhìn thấy được ánh sáng.

“Hóa ra chết rồi là cảm giác như thế này sao?”

Y Sương ngồi xuống một góc cuộn người lại, cô gục đầu lên đầu gối của mình rồi nức nở, cảm giác bị bao trùm lấy trong một không gian đen tối khiến cô chẳng mấy chốc trở nên khó chịu.

Chẳng biết phải đợi qua bao lâu, có thể là vài giờ, có thể là vài tháng cũng có thể là vài năm. Y Sương không thể xác định được. Cô nhìn thấy ở phía đằng xa có một ánh sáng chớp tắt lóe lên chạy vòng quanh người cô. Nó như có ý thức tiến lại gần cô rồi nhảy tưng tưng lên. Đến khi xác định được cô cũng đang nhìn nó thì lại chạy về phía trước.

Y Sương giống như bắt được một cái phao giữa biển lớn, cô chẳng cần biết đốm trắng nhỏ này sẽ đưa mình đi đến đâu. Hoặc cũng có thể cô đã khát khao cái ánh sáng này từ lâu lắm rồi. Cô chạy chậm chậm theo đốm trắng đó.

Ở hướng mà đốm trắng nhỏ chạy đến có rất nhiều thứ ánh sáng khác, mọi thứ sáng lóe lên rọi thẳng vào mắt cô khiến Y Sương phải vội vàng nhắm tịt mắt lại rồi chầm chậm hé ra để thích nghi với ánh sáng.

Cô bước từng bước chân đến chỗ đó, cảm giác như trời đất một lần nữa đảo lộn. Y Sương cảm giác mình bước hụt chân rồi rơi xuống.

...

Bên tai cô nghe thấy có tiếng ồn ào, tiếng nói chuyện rôm rã của rất đông người khác, nội dung cuộc nói chuyện rất gần nhưng cũng rất xa. Y Sương nhớ là mình từng nghe được đoạn đối thoại này từ rất lâu về trước.

Cô nhíu mày muốn nghe kĩ hơn, nhớ lại thử xem bản thân mình đã nghe ở đâu. Bỗng có một thứ gì đó chạm vào vai của cô rồi vỗ vài cái.

“Y Sương, chị Y Sương, chị tỉnh lại đi. Sắp tới giờ lên sân khấu nhận giải rồi.”

Giọng của trợ lý, đã rất lâu rồi cô không nghe thấy giọng nói này, cũng kể từ thời điểm cô quyết định lùi về hậu trường đảm nhận chức vị vợ hiền dâu thảo.

Khoan từ từ đã, trợ lý bảo gì cơ, nhận giải? Giải gì? Mình đã chết rồi mà.

Y Sương như bừng tỉnh, cô vội vàng mở mắt ra nhìn xung quanh muốn xác định có phải mình mê sảng hay không?

Trợ lý cũng giật mình vì phản ứng quá khích của cô mà lùi lại vài bước. Nàng đưa tay lên vỗ vào tim mình liên tục xong quay sang mếu máo với Y Sương.

“Tổ tông của em ơi, chị đừng làm em sợ nữa mà, cứ như vậy mãi chắc em sống không quá ba mươi tuổi.”

Mặc kệ trợ lý còn đang dài dòng kể về cái này cái kia, điều duy nhất là Y Sương quan tâm chính là tại sao bản thân lại ở đây. Chỗ này chính là nơi nhận giải hằng năm quy tụ các nghệ sĩ có tên tuổi nổi bật trong thời gian vừa qua.

Y Sương giống như một đứa con nít lần đầu tiên đến đây, cô nhìn khắp nơi chung quanh một lượt, ánh mắt đầy tò mò cùng hiếu kỳ, thậm chí mỗi khi có người đi ngang qua cô cũng trừng mắt nhìn theo họ.

“Chị, chị có nghe em nói gì không? Sao tự nhiên lại im lặng vậy? Chị muốn tìm gì hả?”

Trợ lý cũng nhìn theo tầm nhìn của cô một lúc lâu, xác thực không có cái gì bất thường mới quay sang hỏi cô.

Trước mặt trợ lý vẫn còn đang tò mò Y Sương làm một hành động mà cô cho rằng nó đi ngược lại với hình tượng mà cô tốn công xây dựng rất lâu. Y Sương giơ cao tay lên tự tát vào má mình một cái thật kêu. Trước đôi mắt ngỡ ngàng của rất nhiều người và sự hoảng loạn của trợ lý.

Đau. Cảm giác đau đớn này chân thật tới mức khiến cô phải hút mũi vài cái. Y Sương bỗng chốc nhận ra rằng mình vừa sống lại.

MÌNH VỪA SỐNG LẠI RỒI????

Cảm giác bất ngờ vui sướng tột cùng khiến cô hạnh phúc hơn bao giờ hết, mình vậy mà còn có thể sống lại được nữa sao? Ông trời đúng là người có mắt, nhất định không để ai thiệt thòi.

Nhưng còn chưa kịp tận hưởng nốt sự vui sướng này thì có cảm giác mát lạnh chạm vào vùng má vừa mới bị tát của cô. Y Sương giật mình suýt nữa thì té ghế. Cô quay sang liền nhìn thấy trợ lý của mình tủi thân ngồi ở bên kia.

“Chị ơi là chị, có chuyện gì thì về nhà nói được không? Sao tự dưng lại tát mình vậy chứ? Tổ tông của em ơi, mặt chị mà sưng vù vù lên thì báo chí lại có tin tức nóng hổi để viết nữa rồi đó.”

Với cô mà nói cảm giác chân chính sống lại mới tuyệt vời nhất, so với cái tát này thì không gì khiến cô vui vẻ hơn. Mọi người trong căn phòng nghe thấy động tĩnh cũng nhìn sang, nhưng cũng chỉ dám len lén nhìn.

Ở bên phía khán đài đã có rất nhiều nghệ sĩ nhận giải, tiếng vỗ tay đầy tự hào của fan lẫn với tiếng la hét khiến Y Sương cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết.

“Và sau đây chính là giải nghệ sĩ nổi tiếng nhất của năm thuộc về cô... Y SƯƠNG.”

Vừa nghe MC đọc đến tên của mình, cô gỡ chiếc túi đá chườm ở trên mặt xuống, trợ lý còn đang loay hoay nên làm thế nào bây giờ. Y Sương đã nhanh tay tháo mái tóc phải tốn rất lâu mới có thể bối lên cho cô. Mái tóc dài màu đen uốn con xõa xuống khiến cô bỗng chốc trở nên yêu kiều đến lạ, khẽ vuốt nhẹ mái tóc khiến nó che đi bớt một phần màu đỏ, sửa lại chiếc váy ôm dài tôn dáng. Cô sải bước tiến lên ngoài sân khấu.

Từng bước chân của cô đều là ánh đèn lẫn những tiếng trầm trồ và hơn hết là cảm giác thỏa mãn tên của mình được người hâm mộ gào thét cuồng nhiệt.

Y Sương bước đến gần với chỗ MC, nhận lấy chiếc cúp mà cô mong đợi nhất. Ở kiếp trước vì để lấy được chiếc cúp này mà cô không ngại lăn lộn trong một bộ phim truyền hình rất lâu.

Hot

Comments

Khánh Linh

Khánh Linh

nhờ hào quang nu9, bàn tay vàng của tác giả đó nên bả nu9 mới đc sống lại đó

2022-06-29

6

nho cuti🍇

nho cuti🍇

thì nữ9 đương nhiên phải sống lại chứ 😂😆

2022-06-12

7

Truclinh

Truclinh

là bà tg cho chị sống lại đó 😅😅

2022-04-19

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bắt gặp chồng và bạn thân ngoại tình
2 Chương 2: Tiểu Nhã và Vĩnh Tuân có thai với nhau
3 Chương 3: Không còn nơi để về
4 Chương 4: Ngoài Hà Tử Hoan không còn ai
5 Chương 5: Sống lại lần nữa
6 Chương 6:Vừa sống lại đã gặp Hà Tử Hoan
7 Chương 7: Nhà hàng Diên Lạc cũng có rác
8 Chương 8: Vả mặt Nhã Tinh thật sảng khoái
9 Chương 9: Y Sương vẽ cửa sau cho Nhã Tinh.
10 Chương 10: Buổi casting
11 Chương 11: Y Sương và Nhã Tinh diễn đôi với nhau
12 Chương 12: Bảng phân vai
13 Chương 13: Kim chủ nhà cô
14 Chương 14: Chúng ta chia tay đi
15 Chương 15: Ai dám làm em khóc, anh đánh người đó cho em được không?
16 Chương 16: Hà Tử Hoan, thật ra em rất sợ.
17 Chương 17: Hà Tử Hoan vừa mới tắm xong
18 Chương 18: Anh không bận, cũng không thích lo chuyện bao đồng
19 Chương 19: Kem Dưa Hấu hơi chua chua xen lẫn vị ngọt
20 Chương 20: Trợ lý phát hiện ra chuyện động trời
21 Chương 21: Kim chủ nhà cô được giải thoát rồi
22 Chương 22: Gã ta nói "chị dâu"?
23 Chương 23: Người cũng đã đến trước cửa rồi còn chưa chịu mang kiệu xuống rước người ta sao?
24 Chương 24: Lục Âm quảng cáo Hà Tử Hoan cho Y Sương.
25 Chương 25: Lỡ như anh không kịp xuất hiện lúc em cần thì sao?
26 Chương 26: Anh sẽ để Vĩnh Tuân trả giá
27 Chương 27: Hà Tử Hoan là hàng xóm? Hà Tử Hoan bao nuôi tình nhân?
28 Chương 28: Tuân, tôi thà làm con phượng hoàng nhỏ bên cạnh Hà Tử Hoan cũng không muốn làm
29 Chương 29: Y Sương là Hà phu nhân?
30 Chương 30: Thưa ông chủ, bà chủ đang đứng đợi ngài
31 Chương 31: Giận thì giận mà hôn thì hôn
32 Chương 32: Anh có phải người đàn ông tốt nhất của em không?
33 Chương 33: Cảnh quay "tự vẫn"?
34 Chương 34: Hai người đẹp đôi lắm, cậu tranh thủ đi nhé.
35 Chương 35: Hà Diêu Vi gọi điện cho anh trai
36 Chương 36: Nhã Tinh vào nhầm phòng Hà Tử Hoan
37 Chương 37: Hà Tử Hoan vì Y Sương mà mắng em gái
38 Chương 38: Em ấy không uống sữa buổi sáng được
39 Chương 39: Bạn bè không ai dùng chung một tên đàn ông đâu
40 Chương 40: Nhã Tinh cố tình diễn tệ
41 Chương 41: Vĩnh Tuân đến thăm phim trường
42 Chương 42: Lâu rồi mới được thấy em diễn
43 Chương 43: Chỗ em đi qua, anh không thích có mùi của tên đó vuơng lại
44 Chương 44: Vậy anh có thể không?
45 chương 45: Anh muốn đóng phim với em, cảnh trên giường
46 Chương 46: Em muốn anh chạm vào đâu?
47 Chương 47: Y Sương bị phóng viên bắt gặp
48 Chương 48: Y Sương là bồ tát sống?
49 Chương 49: Y Sương gọi ông xã
50 Chương 50: Nam chính đến trễ
51 Chuơng 51: Đối diễn nữ Ba
52 Chương 52: Tử Hoan, chúng ta hẹn hò đi
53 Chương 53: Bất lực với anh
54 Chương 54: Hà Tử Hoan chúng ta ngắm hoa đi
55 Chương 55: Có chuyện gì?
56 Chương 56: Giải Lâm
57 Chương 57: Tề Minh tức giận
58 Chương 58: Tề ảnh đế
59 Chương 59: Em muốn ăn anh
60 Chương 60: Người rảnh người bận
61 Chương 61: Y Sương bị chế nhạo
62 Chương 62: Tôi đổi với cô ấy
63 Chương 63: Sắp bị xem thành heo mà nuôi dưỡng
64 Chương 64: Em muốn kịch bản này
65 Chương 65: Hà Tử Hoan nào
66 Chương 66: Kim chủ đại nhân
67 Chương 67: Nam chính sẽ không cặn bã nữa cứu
68 chương 68: phải có thật nhiều tiền
69 chương 69: Cô ấy không giống với lời đồn
70 chương 70: Hà Diêu Vi
71 chương 71: Mình thích anh trai cậu
72 chương 72: Cùng Ăn một bữa
73 Chương 73: Cô tránh xa tần lạc ra
74 chương 74: Nghỉ phép 3 ngày
75 chương 75: Hóa ra là tự cô đa tình
76 chương 76: Nhanh đem người đến đây
77 chương 77: Hóa ra gia thế cô ấy không tầm thường
78 chương 78: Coi chừng cô vợ nhỏ chạy mất
79 chương 79: Cảm phiền cậu coi giờ hãy gọi điện
80 chương 80: Y Sương mang thai
81 Chương 81: Gặp một người
82 chương 82: Về Nước
83 Chương 83: Vừa về đã gặp tình địch
84 Chương 84: Gì Hà Tử Hoan
85 Chương 85: Tôi biết
86 Chương 86: Hắn rất mang thù
87 Chương 87: Chửi cho máu chó ngập đầu
88 Chương 88: Đại Tiểu Thư
89 Chương 89: Đảo ngược tình thế
90 Chương 90: Đã giận hơn hai năm rồi, còn muốn giận sao
91 Chương 91: Kết thúc viên mãn
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Bắt gặp chồng và bạn thân ngoại tình
2
Chương 2: Tiểu Nhã và Vĩnh Tuân có thai với nhau
3
Chương 3: Không còn nơi để về
4
Chương 4: Ngoài Hà Tử Hoan không còn ai
5
Chương 5: Sống lại lần nữa
6
Chương 6:Vừa sống lại đã gặp Hà Tử Hoan
7
Chương 7: Nhà hàng Diên Lạc cũng có rác
8
Chương 8: Vả mặt Nhã Tinh thật sảng khoái
9
Chương 9: Y Sương vẽ cửa sau cho Nhã Tinh.
10
Chương 10: Buổi casting
11
Chương 11: Y Sương và Nhã Tinh diễn đôi với nhau
12
Chương 12: Bảng phân vai
13
Chương 13: Kim chủ nhà cô
14
Chương 14: Chúng ta chia tay đi
15
Chương 15: Ai dám làm em khóc, anh đánh người đó cho em được không?
16
Chương 16: Hà Tử Hoan, thật ra em rất sợ.
17
Chương 17: Hà Tử Hoan vừa mới tắm xong
18
Chương 18: Anh không bận, cũng không thích lo chuyện bao đồng
19
Chương 19: Kem Dưa Hấu hơi chua chua xen lẫn vị ngọt
20
Chương 20: Trợ lý phát hiện ra chuyện động trời
21
Chương 21: Kim chủ nhà cô được giải thoát rồi
22
Chương 22: Gã ta nói "chị dâu"?
23
Chương 23: Người cũng đã đến trước cửa rồi còn chưa chịu mang kiệu xuống rước người ta sao?
24
Chương 24: Lục Âm quảng cáo Hà Tử Hoan cho Y Sương.
25
Chương 25: Lỡ như anh không kịp xuất hiện lúc em cần thì sao?
26
Chương 26: Anh sẽ để Vĩnh Tuân trả giá
27
Chương 27: Hà Tử Hoan là hàng xóm? Hà Tử Hoan bao nuôi tình nhân?
28
Chương 28: Tuân, tôi thà làm con phượng hoàng nhỏ bên cạnh Hà Tử Hoan cũng không muốn làm
29
Chương 29: Y Sương là Hà phu nhân?
30
Chương 30: Thưa ông chủ, bà chủ đang đứng đợi ngài
31
Chương 31: Giận thì giận mà hôn thì hôn
32
Chương 32: Anh có phải người đàn ông tốt nhất của em không?
33
Chương 33: Cảnh quay "tự vẫn"?
34
Chương 34: Hai người đẹp đôi lắm, cậu tranh thủ đi nhé.
35
Chương 35: Hà Diêu Vi gọi điện cho anh trai
36
Chương 36: Nhã Tinh vào nhầm phòng Hà Tử Hoan
37
Chương 37: Hà Tử Hoan vì Y Sương mà mắng em gái
38
Chương 38: Em ấy không uống sữa buổi sáng được
39
Chương 39: Bạn bè không ai dùng chung một tên đàn ông đâu
40
Chương 40: Nhã Tinh cố tình diễn tệ
41
Chương 41: Vĩnh Tuân đến thăm phim trường
42
Chương 42: Lâu rồi mới được thấy em diễn
43
Chương 43: Chỗ em đi qua, anh không thích có mùi của tên đó vuơng lại
44
Chương 44: Vậy anh có thể không?
45
chương 45: Anh muốn đóng phim với em, cảnh trên giường
46
Chương 46: Em muốn anh chạm vào đâu?
47
Chương 47: Y Sương bị phóng viên bắt gặp
48
Chương 48: Y Sương là bồ tát sống?
49
Chương 49: Y Sương gọi ông xã
50
Chương 50: Nam chính đến trễ
51
Chuơng 51: Đối diễn nữ Ba
52
Chương 52: Tử Hoan, chúng ta hẹn hò đi
53
Chương 53: Bất lực với anh
54
Chương 54: Hà Tử Hoan chúng ta ngắm hoa đi
55
Chương 55: Có chuyện gì?
56
Chương 56: Giải Lâm
57
Chương 57: Tề Minh tức giận
58
Chương 58: Tề ảnh đế
59
Chương 59: Em muốn ăn anh
60
Chương 60: Người rảnh người bận
61
Chương 61: Y Sương bị chế nhạo
62
Chương 62: Tôi đổi với cô ấy
63
Chương 63: Sắp bị xem thành heo mà nuôi dưỡng
64
Chương 64: Em muốn kịch bản này
65
Chương 65: Hà Tử Hoan nào
66
Chương 66: Kim chủ đại nhân
67
Chương 67: Nam chính sẽ không cặn bã nữa cứu
68
chương 68: phải có thật nhiều tiền
69
chương 69: Cô ấy không giống với lời đồn
70
chương 70: Hà Diêu Vi
71
chương 71: Mình thích anh trai cậu
72
chương 72: Cùng Ăn một bữa
73
Chương 73: Cô tránh xa tần lạc ra
74
chương 74: Nghỉ phép 3 ngày
75
chương 75: Hóa ra là tự cô đa tình
76
chương 76: Nhanh đem người đến đây
77
chương 77: Hóa ra gia thế cô ấy không tầm thường
78
chương 78: Coi chừng cô vợ nhỏ chạy mất
79
chương 79: Cảm phiền cậu coi giờ hãy gọi điện
80
chương 80: Y Sương mang thai
81
Chương 81: Gặp một người
82
chương 82: Về Nước
83
Chương 83: Vừa về đã gặp tình địch
84
Chương 84: Gì Hà Tử Hoan
85
Chương 85: Tôi biết
86
Chương 86: Hắn rất mang thù
87
Chương 87: Chửi cho máu chó ngập đầu
88
Chương 88: Đại Tiểu Thư
89
Chương 89: Đảo ngược tình thế
90
Chương 90: Đã giận hơn hai năm rồi, còn muốn giận sao
91
Chương 91: Kết thúc viên mãn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play