Lúc cô nằm thiếp đi luôn cảm thấy có một người nào đó vuốt ve bàn tay của cô, rồi lại sờ lên gương mặt rồi rồi vội vàng rụt lại, giống như sợ chạm vào thì cô liền bị vỡ đi.
Giọng nam trầm ấm cứ ngồi bên giường liên tục nói cho cô nghe rất nhiều thứ, nói rằng lẽ ra anh không nên để cô một mình lâu đến như thế, lẽ ra anh nên sớm nên nói cho cô biết tên đó là đồ cặn bả, trực tiếp đến để tách cô với hắn ra.
Có rất nhiều lời nói của người ấy khiến cô tỉnh dậy trong mơ màng, lúc cô chập chờn mở mắt ra một lần nữa thì bầu trời cũng đã chuyển sang màu đen, Y Sương cảm thấy đầu cô rất đau, giống như có hàng vạn cây kim đâm chi chít vào đầu của mình.
Cô gắng gượng để bản thân không trở nên quá khó coi, nhưng trải qua những chuyện như thế khiến cô cảm thấy bản thân mình chẳng thể nào mạnh mẽ được nữa.
Y Sương nhớ mẹ của mình, thật ra mẹ của cô cũng đã mất rất lâu rồi, hình như thời điểm đó cô chỉ vừa mới 6 tuổi thì mẹ đã qua đời. Bà thường sẽ vuốt ve mái tóc của cô rồi khen rằng cô có một mái tóc rất đẹp.
Chuyện đã thành ra như thế rồi Y Sương nghĩ rằng phải gọi điện để thông báo cho bố của cô biết, ít nhất ông ấy là người nhà duy nhất của cô, ông ấy có thể đưa cô về nhà.
Cô theo thói quen với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn cạnh giường, nhưng mò mẫm một lúc lâu vẫn không thấy, vô tình chạm phải vết thương khiến Y Sương phải khẽ rên vì đau đớn.
“Em sao đấy, em tỉnh rồi sao?”
Thì ra từ nãy đến giờ có người ngồi ở cái bàn nhỏ trong phòng này, vậy mà cô cứ nghĩ rằng mình chẳng còn ai nữa chứ. Y Sương quen miệng thốt lên cái tên mà cứ mỗi lần cô gặp vấn đề đều sẽ kêu.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu rồi mới bước đến cạnh giường, ánh trăng phía ngoài cửa hắt vào gương mặt của anh ta.
“Để em phải thất vọng rồi, anh không phải là Vĩnh Tuân. Anh là Hà Tử Hoan.”
Người đàn ông nói xong thì cúi xuống đỡ cô ngồi lên đầu giường, rót cho cô một ly nước ấm.
Y Sương ngượng ngùng tiếp nhận lấy rồi uống ừng ực, hình như cả một ngày nay cô chưa ăn uống gì. Cô lén lút liếc mắt nhìn đến người đàn ông trước mặt.
Hà Tử Hoan là giám đốc của công ty giải trí xem như đứng top trong cả nước này, không nghĩ đến giám đốc bình thường bận rộn lại có thời gian đến để thăm cô.
“À cảm ơn anh. Làm phiền anh quá. Thật ra thì tôi thấy bản thân mình cũng đã ổn hơn rất nhiều rồi. Anh không cần phải chăm sóc cho tôi nữa đâu.”
Ý chính trong câu nói chính là cô không muốn làm phiền anh ta đó, nếu anh ta có việc thì cứ về đi không sao cả.
Người đàn ông vậy mà dường như lại nghe không ra ý của cô nói thì phải, anh ta cất ly nước rồi lại đỡ cô nằm xuống. Dém chăn lại lần nữa rồi mới trở về chỗ làm.
Hóa ra anh ta cũng không rảnh lắm, ánh sáng ở phía góc phòng từ nãy giờ phát ra từ chiếc laptop của anh.
“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”
Y Sương muốn gọi cho ba của mình, ít nhất thì ông ta có thể đến đón cô về nhà. Cô sợ nếu mình còn ở lại bệnh viện thêm một ngày thì sẽ nhìn thấy tờ đơn ly hôn nhiều thêm một ngày.
Anh ta tiến đến cầm điện thoại rồi bảo cô đọc số đi. Y Sương đọc ra một dãy số vừa lạ mà lại vừa quen, cô đã không còn gọi điện cho số điện thoại này cũng phải được 4 năm rồi. Kể từ sau khi bản thân lên đại học cho đến bây giờ cũng ít về nhà hẳn.
Điện thoại liên tục đổ chuông, một lúc sau có giọng nói của một người, là giọng của mẹ kế cô.
Y Sương nhíu mày, cô và mẹ kế của mình từ trước đến nay vốn dĩ không quá hòa hợp, mong rằng bà ta cũng không làm khó cô.
“Tôi muốn gặp ba của mình, phiền dì đưa điện thoại cho ba giúp tôi.”
Người phụ nữ bên kia nghe được giọng nói của cô thì cười khẩy, Y Sương còn đang tự hỏi giọng
cười kia có ý nghĩa gì.
“Chà xem ai đây, hóa ra là chim vàng anh đã bị người ta bỏ rơi mới nhớ đến căn nhà nhỏ mọn này đấy à. Ôi chao, không nghĩ rằng sẽ có một ngày lại nghe thấy Y Sương cô gọi điện thoại về nhà đấy chứ, làm tôi cứ hoài nghi không biết có phải điện thoại bị hư rồi không?"
Y Sương biết người phụ nữ này nhất định đã biết được chút tin tức gì rồi.
“Phiền dì đưa điện thoại cho ba tôi.” – cô trầm giọng nói lại một lần nữa.
“Ai cơ, cô bảo là đưa điện thoại cho ba cô à? Ba của cô bây giờ còn đang giận cô đến muốn điên lên rồi kia. Vĩnh Tuân khi sáng vừa mới điện thoại sang bên này nói rằng hắn và cô đã chuẩn bị ly hôn rồi. Chắc là trong tuần sau sẽ công bố ra bên ngoài thôi. Cô đoán thử xem vẻ mặt của ba cô lúc nghe thấy là gì?”
Y Sương không dám trả lời. Đợi một lúc không thấy cô lên tiếng, người phụ nữ ở đầu dây bên kia tiếp tục độc thoại.
“Ba cô bảo rằng cô không cần phải về nhà nữa, cái nhà này không chứa chấp nổi cô đâu. Cứ xem như cô bây giờ đã gả đi trở thành con người ta rồi. Vậy cũng đừng quay về đây làm gì.”
Bà ta nói xong thì thẳng tay cúp máy, cũng chẳng đợi Y Sương giải thích thêm câu nào.
Updated 91 Episodes
Comments
Khánh Linh
ông bố cũng tồi tệ nốt :((
2022-06-29
4
Huong Nguyen
tểu tam mẹ kế
2022-03-25
1
Đôi môi này chỉ ăn cơm cá 🐬
giờ đến gia đình cũng hắt hủi 🥺 ủ ma nữ chính của tôi chị tôi
2022-03-19
6