"Ưm...."
Đôi môi bị khoá chặt cố gắng kêu
lên, nhưng vô tình chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa. Thân thể cô cố sức
chống chội dưới sức ép hung bạo, cứ không yên mà vùng vẫy. Giang Triết Hàn thấy
cô càng kháng cự, hắn lại càng siết chặt cánh tay lực lưỡng. Đem cơ thể thấp bé
của cô ôm cứng trong lòng, đến cả khiến cơ thể cô cũng phải theo lực tấn công
của hắn mà nghiêng ra sau.
Đôi môi hắn nhìn bằng mắt thường thì
vô cùng lạnh lẽo, nhưng khi dán lên môi cô một cách trực tiếp thì nó lại nóng
rực như lửa lớn. Giang Triết Hàn hôn cô đến muốn mất đi lý trí. Mùi rượu còn
sót lại trên môi cô hoà với hương vị kỳ lạ kia tạo thành một loại mê hoặc trí mạng.
Càng tiến sâu, chỉ càng muốn được
trầm luân không tài nào dừng lại.
Giang Triết Hàn hoàn toàn có thể cảm
nhận được một luồn dẫn khí nào đó đang hừng hực cháy lên trong huyết quản. Hắn
chưa bao giờ nghĩ có một ngày hắn lại thấy bản thân thoả mãn như đang thưởng
thức một chất gây nghiện như ngày hôm nay.
Bất chợt, nụ hôn sâu hút đó của hắn
dừng lại. Cánh môi hắn vừa rời đi, lặp tức đã truyền đến những lần thở dốc lúc
dày lúc mỏng. Âm thanh nho nhỏ ấy văng vẳng bên tai hắn, càng nghe lại càng
thêm phần thích thú. Giang Triết Hàn nheo mắt nhìn cô, giọng nói hắn cất lên
như bị khàn đặc lại hết mức: "Quả nhiên, cô chính là thứ tôi cần!"
"Đồ điên..." Trạch Lam cáu
giận gắt lên rồi xoay người muốn tháo chạy.
Nhưng cánh cửa phòng đã khép chặt từ
lúc nào, không một khe hở.
Cô đập tay lên đó rầm rầm, miệng
không ngừng kêu lên: "Mở cửa! Ai đó mở cửa đi..."
Phía sau lưng cô, đột nhiên truyền
đến cảm giác nguy hiểm đến lạnh người.
Tiếng đế giày của Giang Triết Hàn
mỗi lúc một gần, phút chốc đã dừng lại ngay sau lưng. Trạch Lam sợ đến tay chân
vô thức run lên cầm cập, thứ hơi thở đang nhả ra một cách hoang dại bên tai cô
nghe như tiếng gầm gừ của thú dữ trú trong rừng sâu.
Nó cứ ẩn nắp đâu đó trong không gian
tối mịt, lặng lẽ vang lên đều đặn.
"Mở cửa! Làm ơn...Ai đó giúp
tôi..." bàn tay Trạch Lam điên cuồng đập phá đến đỏ tấy.
Cổ họng cô nấc lên một tiếng, thực
sự sợ đến phát khóc. Bàn tay to lớn của Giang Triết Hàn thình lình từ phía sau
nắm chặt hai cổ tay của cô mà xoay cô trở về.
Trạch Lam bị doạ đếm mức hoảng loạn,
vùng vẫy không ngừng: "Bỏ tôi ra...bỏ...”
Một lần nữa, lời nói của cô bị cướp
mất.
Giang Triết Hàn cạy mở môi của cô,
thật nhanh xâm chiếm vào bên trong, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương mềm mại, ép
buộc cô dù không muốn cũng phải đón nhận hơi thở của hắn tràn ngập trong miệng
mình.
Trạch Lam thở hổn hễn, cố gắng dùng
tay đẩy lấy thân ảnh to lớn ra khỏi người nhưng bất lực khi sự áp đảo của hắn
quả thực rất kinh khủng. Nhịp thở của cô dường như cũng bị hắn dồn nén đến cùng
cực. Giang Triết Hàn như bị mê hoặc bởi hương vị của cô gái lạ, vị ngọt nơi
cánh môi cô hoà quyện với hương thơm phát ra từ da thịt cô quấy nhiễu tâm trí
hắn đến điên loạn.
Chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu
rõ, tại sao hắn lại hành động như thế này, hắn dường như hoàn toàn không thể
cưỡng lại được sức hút kỳ lạ toát ra từ cơ thể cô.
Hắn tiếp tục hôn cô thật sâu, mang
mọi cảm xúc mãnh liệt nhất áp chế lên cánh môi mềm mại. Tất cả những gì thuộc
về cô đều khiến hắn cảm thấy dễ chịu, thoải mái nhất. Đầu óc hắn như thể bị xáo
rỗng hoàn toàn, chẳng còn nhận thức được việc gì đang diễn ra trong thực tại.
Sự mềm mại của cô, hương thơm của cô
chẳng khác nào như một thứ mê lực. Nó mạnh mẽ dẫn dắt hắn chìm sâu vào một sự u
mê vô hạn. Đôi chân hắn vô thức di chuyển, hắn ôm lấy cơ thể Trạch Lam trong
tay đi dần về phía sofa.
Bất chợt đôi lông mày của hắn khẽ
nhíu lại , một mùi vị tanh mặn lấp đầy trong khoang miệng , xộc thẳng lên mũi
khiến hắn vội buông bỏ cô gái trước mặt.
Trạch Lam trừng trừng nhìn hắn , nơi
đáy mắt như muốn hằn lên vệt lửa căm giận vô cùng: "Đê tiện!"
Ánh mắt Giang Triết Hàn tối sầm ,
tay đưa lên lau đi vết máu ở môi dưới.
Lúc này , khi hắn đang tính di
chuyển bước chân đến gần Trạch Lam lần nữa. Thì một loạt tiếng đập cửa "Ầm
ầm" vang lên.
Tiếp sau đó , cánh cửa phòng bị mở
tung. Bên ngoài , là Giang Triết Mỹ hớt hả lao vào không ngừng gào lên:
"Trạch Lam , chị...chị sao rồi!?"
"Mỹ Mỹ!!"
Trạch Lam run giọng kêu lên, vẻ mặt
vẫn còn hoảng sợ , cô bám chặt vào áo Giang Triết Mỹ, không ngừng run rẫy.
Tình hình bây giờ căng thẳng chẳng
khác gì sắp diễn ra một cuộc hoả chiến. Giang Triết Hàn bắt đầu thở gấp dần ,
trên trán đột ngột hằn rõ từng đường gân ngang dọc , mồ hôi thoáng chốc tuôn ra
lấm tấm ngự trên biểu diện dần tăm tối.
Chúng nhanh chóng nặng dần rồi lăn
dài xuống yết hầu đang liên tục lên xuống. Tôn Nghị nhận biết chuyện gì xảy đến
, liền muốn đưa tay vào trong túi áo lấy ra thứ gì đó. Nhưng liền bị Giang
Triết Hàn ngăn cản , khiến anh vừa khó hiểu vừa hoang mang vô cùng.
"Cô..."
Giọng nói Giang Triết Hàn thấp đến
khó hiểu.
Hắn bất chợt di chuyển nhanh về phía
trước , bước chân vọng xuống sàn nhà vang lên từng tiếng nặng nề.
Trạch Lam đưa mắt nhìn hắn, cô kinh
hãi lùi về sau khi biểu diện của hắn dường như thay đổi hoàn toàn, đáng sợ hơn
gấp trăm lần.
Tròng mắt vốn đã tối tăm của hắn như
bị co lại hết cỡ, xung quanh long lên những đường gân máu mọc xen nhau. Sắc
diện hắn trắng bệch, mồ hôi cô đọng lại trên nền da rắn rỏi màu đồng ấy cứ lộp
độp rơi xuống không ngừng.
Ngay lập tức, Giang Triết Mỹ đã thật
nhanh đẩy cả Trach Lam cùng Tố Dĩ Dĩ ra khỏi phòng. Họ hôt hoảng kéo nhau bỏ
chạy thật nhanh khỏi cái nơi kinh khủng này. Tiếng giày của họ thay nhau vang
lên một cách vội vã.
Ngay khi bóng lưng của Trạch Lam
khuất hẳn , mang theo thứ mùi hương trên người rời xa khỏi khứu giác hắn.
Lập tức hắn chỉ kịp thấy lồng ngực
mình như bị ai đó dùng lực đấm đến vỡ nát. Những âm thanh nứt toạc ra cứ dần
dần kêu vang trong đầu, nhức nhói đến cả xương cốt cũng muốn một lúc theo đó mà
vỡ vụn.
Hắn đột ngột ngã khuỵ xuống sàn, tay
ôm lấy ngực mà thở hồng hộc.
"Triết Hàn!"
Tôn Nghị hoảng hốt đỡ lấy hắn.
Trước mặt , Giang Triết Mỹ đứng như
trời trồng khi bất thình lình phải chứng kiến cảnh tượng vừa khó hiểu vừa đáng
sợ.
Tiếng kêu rên đau đớn của Giang
Triết Hàn cứ vang khắp căn phòng mà truyền đến tai cô. Từng đợt từng đợt gợi
lên kí ức cô một việc kinh hoàng không kém.
Âm thanh thống thiết khổ sở này...cô
đã từng nhiều lần nghe qua. Chỉ có điều khủng khiếp hơn, là bây giờ cô đang
thực sự tận mắt chứng kiến.
Hai mắt Giang Triết Mỹ căng ra, nước
mắt lưng tròng dễ dàng chảy dài hai bên má.
Cô bước lên một bước, đau lòng gọi
một tiếng:
"Anh..."
"Cút!"
Tiếng gọi chỉ mới vừa hé môi của
Giang Triết Mỹ liền bị một giọng nói lạnh lùng dứt khoát cắt ngang.
Thanh âm khàn đặc , nặng nề rất khổ
sở. Bước chân cô khựng lại, còn chưa kịp nói thêm lời nào thì bỗng dưng Giang
Triết Hàn như nổi điên.
Hắn liên tục đập mạnh tay xuống sàn,
tực giận mà gào lên: "Cút khỏi đây! Cút ngay!"
Hai vai Giang Triết Mỹ không ngăn
đuoc hoảng sợ mà giật lên.
Cô nuốt nước bọt đưa ánh nhìn hoảng
loạn sang Tôn Nghị , cả anh cũng vậy. Khí sắc anh trông khó coi vô cùng , rồi
một lúc hất mặt ra hiệu bảo cô mau chóng rời khỏi.
Cắn chặt răng , Giang Triết Mỹ đành
quay lưng đi thẳng một mạch.
Mang theo một mớ suy nghĩ ngổn ngang
chất đầy trong đầu óc. Vừa đi dọc hành lang, cô lại vừa khóc nấc đến nghẹn cả
cổ.
Cánh cửa phòng được Tôn Nghị khoá
chặt , anh nhanh chóng lấy ra từ trong túi áo một kim tiêm cùng một lọ thuỷ
tinh nhỏ bằng ngón tay cái. Bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ sẫm đặc quánh
như máu. Anh ngồi xuống bên cạnh Giang Triết Hàn, thuần thục bơm lấy thứ chất
lỏng ấy đầy trong ống tiêm.
Rồi một lực dứt khoát cắm mũi kim
ngay vào cánh tay trái của hắn. Ngón cái anh chậm rãi ép xuống, chất lỏng kia
từ từ vơi đi từng chút một rồi cũng rỗng tuếch.
Chỉ vài giây sau , nhịp thở của
Giang Triết Hàn dần dần ổn định trở lại. Hắn ngồi ngã lưng dựa vào cạnh bàn ,
yết hầu trượt dài đôi ba lần. Ánh mắt hắn đục ngầu, lẫn trong đó là sự mệt mỏi
đến tột cùng.
"Anh mất trí sao chứ Triết Hàn.
Nếu như không kịp tiêm thuốc, anh có biết điều gì sẽ diễn ra hay không?"
Tôn Nghị khẩn trương nhìn hắn. Trong
một lúc, hắn không nói một câu nào đáp laii anh. Xung quanh, chỉ đổ về tiếng
thở còn khá nặng nề của hắn cứ đều đặn nhả ra. Giang Triết Hàn chẳng thể nghĩ
thêm điều gì. Trong đầu hắn dường như vẫn còn lưu lại hương thơm quái lạ đã vừa
biến mất.
Updated 203 Episodes
Comments