Ám Hương
"Triết Hàn, cậu xem hôm nay mình mặc bộ đồ này đẹp không?"Một nữ sinh trung học tóc xoã chấm lưng, diện chiếc đầm voan trắng nhẹ nhàng, thanh thoát, miệng mĩm cười thật tươi với một nam sinh khác. Cậu nam sinh đôi mắt sáng lên như một vì sao bừng giữa đêm tối, đáy mắt hơi dao động mà thu gọn hình ảnh cô gái nhỏ trước mặt. Cậu ta đáp nhẹ nhàng: "Ừm! Cậu rất đẹp!"
Trong vài giây, nữ sinh ấy cắn nhẹ ngón tay mình, sắc diện ửng hồng. Rõ rệt là một gương mặt đang ngượng ngùng. Cô ấp úng nói: "Hôm nay, mình đi đón anh ấy...Mình thực sự, rất hồi hộp! Đã gần hai năm rồi..."
Lập tức, sự mê say trong đôi mắt nam sinh ấy vụt tắt. Ánh mắt ấy nhuốm một màu u buồn, như một buổi chiều thu man mát. Thật đẹp, nhưng cũng thật buồn bã. Quay mặt sang nơi khác, cậu ta chỉ nói: "Cũng nhanh thật, mới đây...anh ấy đã đi được gần hai năm!"
Diễn cảnh bình lặng cuối cùng ấy phút chốc vỡ ra thành những mảnh vụn sắc nhọn. Ghim vào tim đau đớn tột cùng, không gian kéo xuống sắc đỏ hệt như máu. Đáng sợ kinh hoàng!
Chiếc giường bệnh đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, người nằm trên đó phủ lên một môt mảnh khăn trắng thật to. Điểm trên màu nền trắng tinh là những vết máu đỏ tươi vẫn chưa kịp khô. Xen lẫn trong mớ kí ức hỗn độn, là hàng vạn lời oán than, trách móc và chửi rủa.
"Đồ cầm thú! Cậu không phải con người...."
"Tao không có thằng em như mày!"
"Cả gia đình mấy người đều là cầm thú đội lốt người, tất cả mấy người....."
"Làm ơn, hãy để con ra khỏi đây! Con xin bố..." giọng nói khản đặc khó khăn kêu lên. Hệt như bị một tảng đá lớn đè lên lồng ngực, chỉ thấy bị chèn ép xuống tận cùng của thống khổ, không thể một lúc vùng vẫy. Bàn tay thoáng siết chặt lên tấm ga nệm, điên cuồng kéo chúng đến méo mó xộc xệch hẳn đi.
"Triết Hàn! Triết Hàn..." âm thanh nào đó gọi lớn bên tai. Một cái lay mạnh vào vai khiến hắn sựt tỉnh. Hắn ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi trong suốt ánh lên dưới sắc đèn vàng trong phòng cô đọng chảy dài xuống ngạnh hàm, trượt thẳng theo chiếc cổ tráng lệ mạnh mẽ mà tan dần về phần ngực vạm vỡ đang phập phồng thở mạnh. Đôi mắt hắn căng ra nhìn vô định, nơi hàng mi dương như cũng hơi ướt đẫm. Trong ánh mắt hoang dã đó của hắn, vãn còn lưu lại sự sợ hãi chưa kịp rút.
"Lại mơ thấy nó sao?" giọng Tôn Nghị ôn tồn cất lên. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lo lắng nhìn hắn mà hỏi: "Anh ổn chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ Đàm..."
"Không cần!" Giang Triết Hàn lạnh giọng cắt ngang. Hắn khép mắt hít thở một hơi thật sâu, nén hết không khí chật kín trong lồng ngực rồi một lúc thở ra thật mạnh. Cảm giác bí bách trong lòng hắn được bài trừ đôi chút. Hắn ngã lưng ra sau, mệt mỏi nói: "Chuẩn bị mọi thứ xong cả chưa?"
Tôn Nghị hai tay đan nhau để trước bụng, dáng ngồi anh khá thoải mái: "Xong cả rồi."
Giang Triết Hàn không nói thêm, hắn quả thực cảm thấy sức sống mình như bị bào mòn đến cạn kiệt sau cơn ác mộng vừa rồi. Đã mười năm qua, cái định mệnh oan nghiệt ấy cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn. Dù là hắn của hiện tại thân phận cao quý hơn vạn người, quyền hành thâu tóm thị trường kinh doanh ở Bắc Kinh. Hắn sống giữa sa hoa và vật chất, cũng ẩn trong góc khuất đen tối của hắc đạo. Nhưng...hắn bây giờ, ngay lúc này mới là dáng vẻ thực sự.
Cổ họng khô cằn đến khó chịu, hắn nuốt một hơi, yết hầu chậm rãi trượt xuống. Hắn bước khỏi giường, lặng lẽ đi vào phòng tắm. Lý trí hắn có phần chao đảo, hắn lao vào điên cuồng rửa mặt. Hắn chỉ hận tại sao không thể một lần rửa trôi, gột sạch được cái quá khứ kinh khủng ấy. Nó cư dai dẳng đeo bám hắn suốt mười hai năm, trong đó có mười năm mới đúng là mở màn bi kịch.
[...]
"Cạn ly! Không say không về!" những âm thanh lẻng kẻng cứ không ngừng vang lên, chất lỏng hơi đục trong những chiếc ly nhỏ bị đánh động, cứ trồi lên rồi hụt xuống, có khi lại lực cụng mà tràn cả ra ngoài.
Không gian nơi đây ồn ào vô cùng với vô số con người cứ rôm rả buôn chuyện. Không khí hỗn tạp với hàng loạt thứ âm thanh dồn cộng vào nhau. Từ tiếng cười đùa, tiếng ly thuỷ tinh va chạm, hay tiếng xèo xèo phát ra bởi những miếng sườn heo ngon tuyệt trên vỉ nướng nóng hổi.
"Này này! Phụ một tay đi, cháy mất..." tiếng một cô gái trong trẻo cất lên một cách khẩn trương. Bàn tay nhanh thoăn thoắt trở mặt những miếng sườn heo đã vàng ươm, tản ra mùi thơm nức mũi. Tố Dĩ Dĩ ngồi cạnh, nhiệt tình phụ một tay. Cô nắm lấy tay người kế bên, kéo xuống hỏi nhỏ: "Hôm nay cậu sao thế Trạch Lam?"
"Mình...mình vẫn ổn mà!" Trạch Lam phì cười, ánh mắt có phần đờ đẫn vì men rượu đang ngấm dần. Tay vẫn lật đều miếng sườn, cô đưa mũi hít sâu một hơi rồi thốt lên: "Thơm quá! Đây, miếng này chín rồi. Cho cậu."
Đưa miếng sườn cho vào bát của Tố Dĩ Dĩ, Trạch Lam mới ngồi xuống rồi cầm lấy ly rượu, đưa lên miệng nốc cạn một hơi. Tố Dĩ Dĩ hốt hoảng, cô giựt lấy ly rượu đã cạn đáy mà thốt lên: "Cậu làm sao thế hả? Như vậy mà còn nói là ổn sao? Nhìn cậu đi, uống đến sắp say mèm ra rồi..."
"Mặc kệ mình, cho mình ly nữa nào Dĩ Dĩ." cánh môi Trạch Lam cong lên khó chịu. Cô cố gắng nhoàng qua hai cánh tay đang ra sức cản lấy cô mà muốn đòi lại ly rượu. Tố Dĩ Dĩ bực dọc đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, cô nghiêm mặt nắm lấy hai vai Trạch Lam mà hỏi: "Nói cho mình biết, rốt cuộc là chuyện gì?"
Nhìn nét mặt ủ dột của Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ như ngầm đoán được điều gì đó. Cô nghi hoặc hỏi: "Có phải, cậu và Tần Bách có chuyện?"
Hai mắt Trạch Lam rung lên một tia hỗn độn, hàng mi nặng nề dao động một cái, khoé mắt liền đọng lại một giọt nước trong suốt. Cô buồn bã thở dài một hơi rồi đáp: "Mình và anh ấy...chia tay rồi!"
"Cái gì!? Chia...chia tay!?" giọng Tố Dĩ Dĩ kinh ngạc cao lên. Cô kéo ghế ngồi sát hơn, lo lắng hỏi: "Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này. Cậu và Tần Bách quen nhau cũng đã hơn một năm, rõ ràng hôm trước vẫn rất ổn kia mà."
"Phải, rõ ràng suốt hơn một năm qua...bọn mình vẫn rất ổn. Cho đến...tối hôm qua!" Trạch Lam nặng lòng nhìn Tố Dĩ Dĩ, cô xoắn lấy hai ống tay áo sơmi của mình lên cao rồi ứa nước mắt: "Cậu nhìn đi..."
Lập tức hai mắt Tố Dĩ Dĩ căng ra, cô cầm lấy hai cánh tay của Trạch Lam, run rẫy sờ lên những vết hằn đỏ ngang dọc nổi lên trên làn da trắng nõn. Cô nhìn Trạch Lam, khẩn trương hỏi: "Là...là anh ta gây ra sao?"
Trạch Lam đau lòng gật đầu, cô kéo hai bên tay áo xuống, che giấu đi những dấu vết nhục nhã: "Chỉ hận chưa một phát đạp chết anh ta! Hạ tiện..."
Lúc này, trong bàn tiệc có một cô gái đứng lên, tay cầm điện thoại bật lên một đoạn clip nào đó rồi to tiếng: "Mọi người, chúng ta thay đổi không khí một chút nào! Có ai biết trò này không nhỉ?"
Một người thanh niên nhìn vào màn hình điện thoại, xua tay cười thờ ơ: "Tưởng trò gì, hoá ra là kiss cam! Xưa lắm rồi..."
"Nhưng dạo gần đây lại hot! Sao chứ? Muốn thử không?" cô gái tay cầm điện thoại, vẻ mặt có phần phấn khích. Đột nhiên, cô ta chuyển hướng sang Trạch Lam rồi nói bằng giọng cười cợt: "Đây rồi! Cô gái vừa bị đá của chúng ta đây...Lưu Trạch Lam, cô muốn kiếm bạn trai mới không hả?"
Tố Dĩ Dĩ nhíu mày khó chịu, cô vỗ vào vai Trạch Lam mà an ủi: "Mặc kệ bọn họ...đừng để ý làm gì! Đây, sườn heo yêu thích của cậu.." - vừa nói, Tố Dĩ Dĩ vừa cầm đũa gắp một miếng sườn thật to cho Trạch Lam. Nhưng bất chợt, Trạch Lam lại đột ngột đập mạnh lên bàn mà đứng lên, lớn tiếng nói: "Chơi thì chơi! Lưu Trạch Lam tôi hôm nay nhất định sẽ tìm được một hảo nam nhân cho các người xem!"
"Cậu điên sao..." giọng Tố Dĩ Dĩ cất lên nhỏ xíu. Cô níu lấy cánh tay của Trạch Lam hòng muốn kéo cô ngồi xuống nhưng vô ích. Cô ấy đã không nói tiếng nào mà rời khỏi ghế, lảo đảo bước đi.
Tố Dĩ Dĩ hốt hoảng vội chạy theo, ở phía sau cũng có thêm một cô đồng nghiệp nữa. Nắm lấy tay Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ thấp giọng năn nỉ: "Cậu say quá rồi, để mình đưa cậu về!"
"Buông mình ra!" Trạch Lam cáu gắt, cô gỡ lấy bàn tay đang nắm lấy mình. Gương mặt ửng ửng của cô cười trong cơn say, cô nói thều thào: "Cậu, xem mình chơi kiss cam một cách thượng hạng này. Mình nhất định...sẽ hôn một người đàn ông lịch thiệp hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta..."
"Trạch Lam! Trạch Lam!" giọng Tố Dĩ Dĩ hối hả gọi theo, bóng lưng say mèm của Trạch Lam xa dần vào phía trong, cô hết cách, chỉ còn biết cam chịu chạy theo để tiện quan sát tình hình.
Thông qua một lối hành lang dài hẹp, tiến lên một khúc cầu thang xoắn ốc đã dẫn họ lên đến vị trí của tầng hai. Nơi này là khu vực tập trung của những người có máu mặt, những bậc thương gia thượng lưu nứt tiếng. Không gian sang trọng với đèn vàng ấm áp, bố trí theo kiểu Tây phương. Và đương nhiên, giá thành cũng đắt đỏ vô cùng.
"Trạch Lam, đủ rồi."
Tố Dĩ Dĩ kéo lấy cánh tay cô gái trước mặt, bước đi có phần loạng choạng không vững. Trạch Lam cong môi khó chịu hất tay mình ra, tiếp tục đi về phía khu vục phòng VIP. Đôi chân trong đôi giày cao gót năm phân cứ chuếnh choáng nghiêng qua nghiêng lại.
Tại một không gian rất khác, bốn bề được bao lại bằng những bức tường được trạm trổ hoa văn nổi lên rất ấn tượng. Ánh đèn vàng phát ra từ ngọn đèn pha lê treo cao trên trần phủ xuống khắp căn phòng sang trọng. Những bức tranh đẹp đẽ được treo cân xứng khắp bốn bưc tường.
Giữa căn phòng ấy, có một nam nhân ngồi trên ghế sofa màu đỏ thẵm. Dáng vẻ ngạo mạn trong bộ âu phục màu đen càng làm toát lên khí chất phong độ bên trong con người hắn. Mái tóc màu nâu nhạt của hắn ánh lên nổi bật dưới ánh đèn vàng mờ ảo, những lọn tóc được chải gọn vào nếp, thẳng tấp vuốt ngược ra sau. Nơi cổ áo thắt chiếc caravat Stefano Ricci's Formal Crystal đắt đỏ, tay đeo đồng hồ Louis Moinet, ngón cái bên tay phải lại điểm thêm một chiếc nhẫn vàng có khảm một viên thạch anh khói to tướng. Trông qua cách ăn mặc và những thứ hắn mang trên người, cũng thừa biết hắn thuộc hàng thượng lưu của thượng lưu.
Đôi mắt hắn vừa sâu vừa u tối, mãi nhìn vô phương vào một góc. Trên vầng trán mê hoặc ấy nổi lên một vài đường gân lớn, phần tâm trán hơi nhăn lại trông rất suy tư. Hai chân hắn dang ra cân bằng vuông góc với mặt sàn, khuỷu tay tì lên gối, dáng người hơi cúi ra phía trước. Hắn cầm ly rượu một lần uống cạn tận đáy, mắt rộ lên những cảm xúc đan xen hỗn loạn.
Tôn Nghị ngồi bên ghế sofa đơn kế bên, anh nhìn vào sự khắc khoải, bi phẫn của người kia mà phải thầm thở dài. Trong giây lát, anh buộc phải mở miệng: "Triết Hàn! Ổn chứ?"
Giang Triết Hàn vẫn im lặng, ngay từ giây phút bước vào trong căn phòng này hắn cứ luôn im lặng đến lạnh người. Mỗi năm đều vậy, cứ đúng vào một ngày định mệnh, hắn lẳng lặng rời khỏi nghĩa trang rồi ngồi đây uống đến say mềm ra.
Hắn quả thực không muốn nhớ đến điều gì đó trong quá khứ. Nhưng lại bất lực không thể kháng cự. Cái trí nhớ chết tiệt này của hắn ngược lại nhớ rõ mồn một từng chi tiết, không sót thứ nào. Gương mặt người nào đau đớn, đôi mắt ai hận thù, lời nói ai cay độc...tất cả hắn đều nhớ rất rõ.
"Xoảng" - ly rượu trong tay bị hắn một lần ném văng vào một góc vỡ nát. Đôi mắt hắn nhìn vào những mảnh vụn nhỏ xíu ấy, hắn như thể thấy nổi đau của chính mình đang được nhân lên vô cực. Như chiếc ly kia, nứt toạt rồi vỡ ra thành hàng chục mảnh thuỷ tinh sắt nhọn. Chạm nhẹ vào sẽ chảy máu, dù không đủ để chết đi nhưng vết thương cứ mãi âm ỉ rỉ máu không ngừng. Ngày này qua tháng nọ, hình thành lên một lỗ hỏng sâu hoắm trong lồng ngực, không thể lắp đầy.
Tôn Nghị không lấy làm sợ hãi trươc biểu diện đáng sợ đó của Giang Triết Hàn, vì bên cạnh làm việc cho hắn đã bao nhiêu lâu nay, cảnh tượng ảm đạm này anh đã chứng kiến quá nhiều lần. Anh tuy biết là hắn đau lòng, nhưng tuyệt nhiên lại không thể rõ là vì sao? Anh chỉ có thể ngồi đây, cùng uống với hắn đến khi hắn thấm mệt mà lăn ra ngủ say.
Lúc này ở tầng bên dưới, một cô gái với mái tóc đuoc nhuộm màu vàng đậm, uốn xoăn sóng to bồng bềnh, bận chiếc đầm xanh ngọc dài chạm gối, chân mang giày cao gót mũi nhọn cùng tông màu bước ra khỏi toilet đi về phía bàn tiệc.
Đưa mắt tìm kiếm ai đó, rồi vội lên tiếng thắc mắc: "Ủa? Hình như thiếu mất vài người?"
"Đúng rồi, họ cùng nhau lên tầng 2." nam đồng nghiệp ngồi cạnh đáp lời, rồi cánh tay tự tiện khoác lấy bả vai thon gọn của cô gái kế bên, buông giọng trêu đùa: "Mỹ Mỹ, cô có muốn chơi "kiss cam" không hả?"
Giang Triết Mỹ bực dọc gạt tay tên đồng nghiệp thô lỗ khỏi người mình, cô gượng cười cho qua chuyện rồi hỏi: "Mà bọn họ lên tầng hai làm gì trên đó?"
Cả đám đồng nghiệp đột nhiên cười phá lên, kẻ đập bàn kẻ khua ly. Cô gái lúc nãy đưa ra lời đề nghị liền nói vào bằng giọng thích thú: "Lưu Trạch Lam, cô ấy muốn tìm bạn trai mới, cho nên đã đi chơi kiss cam rồi..."
Hai con ngươi của Giang Triết Mỹ như bị kéo giãn ra, theo âm thanh cười nói hỗn loạn lại càng thêm nhức nhói khó chịu. Trong lòng dâng lên một mối bất an khi cô tự biết rõ khu vực tầng hai là nơi lui tới quen thuộc của một người. Hơn nữa, người đó còn đáng sợ nguy hiểm khôn lường.
Đang chẳng biết phải làm thế nào thì bất chợt điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Mở ra xem, cô bĩu môi chán ghét khi đó là tin nhắn quảng cáo tự động của một công ty mỹ phẩm mới thành lập. Ngón tay vuốt nhẹ lên màn hình, thứ đâp vào mắt cô khiến cô như suýt chết đứng đó chính là ở mục hiển thị lịch. Nó hiện rõ dòng chữ "ngày 18 tháng 10 năm 2019".
"Cái ngày....tồi tệ nhất. Không được, không được rồi. Nếu để bọn họ đắc tội nhầm người thì chết chắc!" Giang Triết Mỹ khổ sở lẩm bẩm rồi lập tức phi nhanh khỏi bàn, đôi giày cao gót gấp gáp vọng xuống sàn gạch, âm thanh hoà vào những tiếng ồn nhão tai xung quanh.
"Dĩ Dĩ, cậu để yên xem nào! Để mình...đi tìm hảo nam nhân đã!" giọng Trạch Lam như một nhúm bọt biển sắp bị tan ra. Cô bám vào vách tường, mượn nó làm điểm tựa cho bước chân đã còn không vững.
Bên trong phòng, Giang Triết Hàn đã vơi đi phần nào sự nóng nảy. Hắn đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rơi ra của mình rồi đứng dậy, lần nữa chỉnh trang lại bộ âu phục thẳng nếp. Cánh cửa bọc nhung sang trọng chầm chậm mở ra, hắn cũng chậm rãi sải bước tiến ra phía cửa.
Hai mắt Trạch Lam đang nhắm lại chợt hé ra khi cô nghe thấy tiếng động truyền đến bên tai. Cô đứng xa ra bức tường trước mặt, rồi nghiêng người nhìn vào cảnh tượng đang dần dần mở rộng ra sau hai cánh cửa. Khoé môi Trạch Lam ngờ nghệch nở nụ cười háo sắc khi cô trông thấy "hảo mỹ nam" mà cô đang tìm kiếm ngay phía trước.
Cô xoay mặt nhìn Tố Dĩ Dĩ, khoái chí cười tít mắt mà nói trong sự mê sảng: "Dĩ Dĩ, hảo mỹ nam...xuất hiện rồi!"
Rồi thật nhanh, đôi chân của Trạch Lam đã vội vàng lao thẳng về trước. Đầu óc mơ hồ đến mức chẳng còn nhận thức được bản thân đang làm gì, cô điên cuồng nhào đến ôm chằm vào con người trước mặt mình. Đôi gò má đỏ gay vì rượu của cô khẽ cạ lên lồng ngực to lớn qua lớp áo vest, đôi mắt nhắm lại đầy mãn nguyện.
Toàn thân Giang Triết Hàn phút chốc như cứng đờ, hắn đứng yên như tượng trước hành động liều mạng của cô gái lạ. Đầu tiên là hắn nổi điên, tròng mắt như sắp đỏ ngầu như lửa. Tiếp theo, lại đột nhiên kéo đến một thứ cảm giác mê hoặc kì lạ. Thứ cảm giác này mạnh đến nổi làm thần kinh hắn một lúc chưa thể tiếp nhận mà choáng váng. Rồi sau đó, nó nhanh chóng lan rộng khắp đại não, khiến lồng ngực hắn bắt đầu nhấp nhô kịch liệt.
Tôn Nghị sững sốt đến toát mồ hôi, anh lao đến nắm lấy cánh tay Trạch Lam chỉ muốn kéo cô ra khỏi người hắn: "Cô làm gì vây hả? Mau rời khỏi đây ngay..."
Một vài tên khác bên ngoài cũng bước đến, nhưng bất chợt chúng phải sợ hãi dừng lại khi trông thấy ánh mắt Giang Triết Hàn điên dại nhìn thẳng về phía chúng. Đôi mắt ấy sắc lãnh, lại thăm thẳm như hang sâu, lại chẳng khác gì mũi dao phóng ra những tia giận ý vô cùng đáng sợ.
Giang Triết Hàn cố gắng kiềm giọng, hắn dường như cũng đang rất chịu đựng một thứ gì đó đang cuộn trào trong lồng ngực. Thứ mà khiến hắn nén lại cơn thịnh nộ với sự động chạm của phái nữ, thứ mà khiến hắn phải khản giọng bật lên thanh âm nặng nề: "Ra ngoài!"
"Triết Hàn..anh..." Tôn Nghị bàng hoàng, anh căng cả nhãn khí nhìn vào hắn. Lập tức, hắn đã nóng giận mà quát lên lần nữa: "Lui hết ra ngoài cho tôi..."
Tôn Nghị dù là đang thắc mắc khó hiểu nhưng anh cũng không dám nán lại thêm bất kì phút giây nào. Sắc diện lạnh lùng phủ đầy mây đen của Giang Triết Hàn quả thực đáng sợ. Như thể là hiện thân của quỷ dữ ẩn sâu nơi địa ngục đã bị đánh thức khỏi một giấc ngủ thật dài. Anh cúi đầu, cùng với đám người kia xoay lưng rời khỏi.
Cánh cửa phòng nặng nề khép lại, qua một khe hở cuối cùng trước khi nó hoàn toàn đóng chặt. Giang Triết Mỹ chợt thấy cả khoảng trống trong lòng ngực mình bị dồn nén đến nổ tung. Cô nhìn qua khe cửa hạn hẹp ấy, nhìn vào diện dung lạnh tanh ảm đạm của nam nhân bên trong mà kinh hãi gào lên: "Không! Trạch Lam...không được!"
Nhưng dường như đã quá muộn, khi mà giây phút cánh cửa khép lại, Giang Triết Mỹ cô vẫn còn kịp bắt gặp ánh mắt sát khí đáng sợ quen thuộc của nam nhân bên trong nhìn lấy mình một cách khó hiểu. Cánh cửa to đùng lúc này hoàn toàn đã đóng kín bưng, Giang Triết Mỹ ôm đầu bứt tóc la hét, đôi giày dẫm xuống sàn đầy tức giận: "Lần này mấy người hại chết chị ấy rồi..."
Câu nói của Giang Triết Mỹ thoáng chốc làm Tố Dĩ Dĩ giật mình. Cô nắm lấy tay áo của Giang Triết Mỹ mà lấp bấp: "Em đang nói cái gì vậy Mỹ Mỹ? Hại chết cô ấy là sao....chỉ là một trò chơi thôi mà."
Giang Triết Mỹ nhíu mày, cô khép mắt mệt mỏi gắt gỏng: "Người đàn ông mà Trạch Lam đang ôm...chính là Tứ thiếu Giang thị."
"Tứ thiếu? Là....là Giang Triết Hàn?" cổ họng Tố Dĩ Dĩ cứng lại, cô khó khăn phát ra từng tiếng ngắt quãng. Cả hai bên màng nhĩ như trở nên ù hẳn đi, những gì mà Giang Triết Mỹ vừa nói chẳng khác nào cơn sấm to, nổ rền bên tai cô đến đau nhức.
Người trong đó là Giang Triết Hàn - Tổng tài của tập đoàn Giang thị. Ở Bắc Kinh này, chẳng ai là không biết đến người được gọi là Tứ thiếu kia là người như thế nào đâu chứ. Vừa độc tài, ngang ngược, ngạo mạn lại lập dị khó đoán vô cùng. Hình tượng vẻ ngoài lịch lãm, nam tính cuốn hút đến mê người của hắn ta luôn làm giới chị em phụ nữ điêu đứng. Hàng loạt các group được lặp ra trên các trang mạng xã hội , chỉ để giải toã niềm đam mê được ngắm nghía, chiêm ngưỡng cái người được mệnh danh là "Kỳ quan của nhân loại" hay "nam thần Giang thị".
Tuy được ưu ái đặt cho những cái danh nghe qua rất kiêu như thế, nhưng tính khí kỳ lạ có phần cổ quái của hắn luôn làm nguoi khác phải lo sợ và tránh xa. Khi suốt bao nhiêu năm qua, hiện giờ vị Tứ thiếu kia cũng đã ba mươi tuổi, vậy mà một lần bắt gặp hắn tay trong tay với phái nữ cũng không có. Thậm chí, tồi tệ hơn, Tứ thiếu của tập đoàn Giang thị còn không để phái nữ tiếp xúc với mình dù là ở bất cứ cự ly nào đi nữa.
Lời đồn xuất hiện mỗi lúc mỗi nhiều. Kẻ nói "Giang Triết Hàn bị đồng tính" , kẻ lại nói "Giang Triết Hàn bị yếu sinh lý" , hay thảm hại hơn có kẻ tuyên bố rằng "Giang Triết Hàn bị mất khái niệm hứng thú với phái nữ" nên hắn mới giấu mình dưới cái vỏ bọc lạnh lùng ấy để lẩn tránh. Tuy nhiên, đồn đoán vẫn chỉ là đồn đoán, đến hiện tại thì con người thật sự của vị Tứ thiếu này vẫn còn là một ẩn số. Chẳng ai dám to gan đứng ra điều tra, cũng không một ai dám đá động đến hắn.
"Làm sao...làm sao bây giờ.....làm sao đây hả?" Tố Dĩ Dĩ lúng túng nhảy lên, răng môi không ngừng cắn vào nhau đến hằn lên từng dấu. Mười ngón tay đan nhau như thể đang ra sức cầu nguyện cho cô bạn xấu số của mình ở bên trong đuoc toàn mạng. Ở ngoài đây, có quá nhiều người canh giữ, khi không một lúc đã xuất hiện ra hàng chục tên mặc âu phục đen kịt từ đầu đến chân. Tên nào cũng cao to, mặt mũi hung tợn.
Giang Triết Mỹ lúc này mới nhìn sang Tôn Nghị, cô hất nhẹ hàng lông mày ra ý "mở cửa". Nhưng đáp lại cô, vẫn chỉ là cái lắc đầu bất khả kháng của anh. Giang Triết Mỹ cũng tự hiểu, trên đời này ngoài ông trời ra thì còn có ai dám làm trái ý với Giang Triết Hàn. Hắn kinh khủng như thế nào, đáng sợ như thế nào không ai là không biết. Cô đưa mắt với ánh nhìn hằn rõ sự hoang mang, lo lắng hướng về phía cánh cửa trước mặt. Cánh môi hồng nhuận mím lại, tay cấu chặt lên chiếc đầm đến nhăn nhúm mà khẽ nói: "Lưu Trạch Lam! Chị chọn sai người rồi. Trò chơi này của chị....thực sự quá mạo hiểm!"
Updated 203 Episodes
Comments
Bạc Hà
Truyện cuốn vậy mà bây giờ em mới tìm thấy :<<
2021-09-24
1
. Bông Hồng Đen
.
2021-08-05
0
Lạc Tư Diệp
tg viết rất hay cách dẫn dắt câu chuyện rất lôi cuốn.. gợi lên sự tò mò cho người đọc..ủng hộ tg
2020-09-22
10