Hắn cố gắng gợi nhớ đôi chút, về sự dễ chịu lẫn hài lòng tuyệt đối về cô gái lạ.
Hương thơm ấy như một thực thể vô hình rộng lớn bao trùm lấy hắn, kiên quyết giam cầm hắn bên trong, bắt buộc hắn phải tự nguyện thưởng thức.
Đôi mắt hắn dần trở nên hoang dại, tia mắt cằn cỏi như sa mạc khô hạn. Hàng mi hắn rung nhẹ một cái, hắn cơ hồ nói:
"Là do cô ta...Ngay khi cô ta rời khỏi , tôi đã hoàn toàn bị mất kiểm soát!"
"Ý anh là..."
Giọng Tôn Nghị trầm thấp nghi ngờ.
Giang Triết Hàn ngửa đầu ra sau, bàn tay hắn đưa lên xoa dịu lại tâm trán.
"Cô gái lúc nãy , có gì đó rất lạ! Tôi cũng không hiểu là tại sao? Chỉ biết , khoảnh khắc ngay khi cô ta lao vào người tôi , thì bao nhiêu sự khó chịu , đau đớn đang tồn tại trong người một lúc được xoa dịu... Tôi cũng không biết tôi có có ấu trĩ hay không khi tôi vừa rồi còn nghĩ , có khi nào cô ta là "thuốc giải" thật sự khi mà chính mùi hương toát ra từ cơ thể cô ta làm tôi dễ chịu vô cùng!
"Mùi hương?!"
Tôn Nghị nhíu mày nhăn mặt, anh như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bao nhiêu việc đồng loạt diễn ra làm thần kinh anh cũng muốn chồng chéo lên nhau mà rối loạn.
Giang Triết Hàn mắt nhìn vô định trong không gian trước mặt , đôi nhãn khí sắc lãnh , hẹp dài liên tục nhíu lại với những cái rung nhẹ nơi tâm mi.
Không gian trong phòng bây giờ như lắng xuống vài phần , hắn hít một hơi lắp đầy lồng ngực rồi mạnh dạn thở ra.
Bất chợt , bàn tay của hắn vô tình chạm phải một thứ gì đó dưới sàn. Cầm lên đưa ngang tầm mắt , ra là một tấm thẻ nhân viên.
Trên đó có một tấm ảnh nhỏ kèm theo tên tuổi cùng một số thông tin của một công ty. Nơi đáy mắt lạnh tanh bỗng loé lên vài tia sáng hỗn độn khi nhận ra , bức ảnh nhỏ trên tấm thẻ đó là ai.
Rãnh môi Giang Triết Hàn bỗng cười, nụ cười ấy như chứa rất nhiều sự toan tính. Tay cầm tấm thẻ nhân viên đong đưa qua lại trước mặt , đôi đồng tử dễ dàng thu lấy gương mặt cô gái trong bức ảnh gói gọn trong trong tầm mắt.
Hắn hứng thú nói: "Tôi muốn biết mọi thông tin từ Lưu Trạch Lam. Một chút... cũng không được bỏ sót! "
[…]
Rời khỏi phòng VIP, Trạch Lam nhốt mình trong nhà vệ sinh đã hơn mười phút. Bên ngoài liên tục truyền đến tiếng gọi khẩn trương của Tố Dĩ Dĩ.
Sự việc vừa rồi dường như vẫn còn lưu lại trong đầu cô, rõ mồn một đến từng chi tiết.
"Con người đó bị gì vậy chứ? Thật quá đáng!"
Trạch Lam cắn răng tức giận, tay đập lên cửa rầm rầm vài tiếng cho hả giận.
Trong đầu đột nhiên nhớ lại câu nói khó hiểu của Giang Triết Hàn. Rốt cuộc mùi hương mà hắn nói là loại mùi hương gì kia chứ?
Trạch Lam nghĩ đến đây liền đưa mũi ngửi qua cơ thể mình, chẳng có gì ngoài mùi nước hoa mà cô vừa đổi tuần rồi.
"Chẳng lẽ mùi này không ổn?"
[...]
Cách đại lộ khoảng 5 km, con đường dốc dẫn lên đồi Oả Diễm đã mở đèn sáng choang. Những bóng đèn trắng nối tiếp nhau, trải dài khắp một đoạn đường vắng vẻ.
Đi về trước độ chừng hơn 8 km là khu đất riêng biệt của Giang gia. Nổi bật nhất trong số bất động sản khổng lồ ấy là căn dinh thự ở khu đất phía Tây, thuộc quyền sở hữu của Giang Triết Hàn.
Chiếc Bugatti Chiron chầm chậm chạy qua cổng lớn, áp sát phía sau còn có bốn chiếc xe khác cùng vừa hay về đến.
"Tứ thiếu!"
Thứ âm thanh đồng loạt ấy cất lên mỗi lần hắn xuất hiện đều khiến hắn phát chán chẳng thèm để tâm đến làm gì.
Hắn đi thẳng lên phòng, sau đó ngâm mình trong bồn tắm khá lâu.
Tâm trạng đêm nay không tốt, thực sự mệt mỏi vô cùng.
Rời khỏi phòng tắm, hắn khoác áo lông đi về phòng khách rồi ngồi xuống sofa.
Lúc này, hai ba tiếng gõ cửa truyền lên, bên ngoài là giọng của Tôn Nghị: "Triết Hàn, tôi vào đuọc chứ?"
"Vào đi."
Giang Triết Hàn ngắn gọn trả lời.
Nhìn Tôn Nghị đứng trước măt, hắn vẫn hỏi một cách thờ ơ: "Điều tra đến đâu rồi?"
Đặt một bìa hồ sơ màu vàng lên bàn, Tôn Nghị nói: "Đây là toàn bộ thông tin về cô gái mà anh cần!"
Liếc mắt sang thứ đang nằm trên bàn, Giang Triết Hàn mới bắt đầu cần thận xem xét từng chut một.
"Lưu Trạch Lam, hai mươi bốn tuổi, nhân viên văn phòng.."
Vừa xem, Giang Triết Hàn vừa thuận tiện đọc.
Nét mặt vẫn vô cùng thờ ơ cho đén khi nhìn thấy dòng chữ nào đó.
Khiến mặt hắn cơ hồ căng ra, khẽ thốt lên: "Lưu Đình!?"
Tờ giấy trong tay bị Giang Triết Hàn siết chặt, ánh mắt hằn rõ sự căm phẫn tột cùng.
Trong trí nhớ đột nhiên ùa về vài chuyện không biên, hắn nhớ một gã mặc bộ đồ đen, che kín mặt mũi, chặn ngang miệng hắn bằng một bàn tay to lớn.
Giang Triết Hàn vô thức bật cười, ánh nhìn càng như trở nên điên dại.
"Lưu Trạch Lam, hoá ra lại là con gái của ông!"
Tôn Nghị thấy thái độ kì quặc của hắn, không lấy làm lạ nhưng lại không tránh khỏi lo lắng.
Từ tận sâu trong mắt Giang Triết Hàn, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được một khối đen ảm đạm đầy kinh hoàng.
Ngồi ngã sau. Giang Triết Hàn nói: "Lưu Phù Dung ở trường nội trú Bắc Kinh số hai. Tìm hiểu con bé đó cho tôi ngay bây giò!"
"Vâng! Tôi sẽ làm ngay."
Tôn Nghị đáp, sau đó mới rời đi.
Cánh cửa phòng khép lại, Giang Triết HÀn thở dài nhưng âm thanh phát ra lại có phần hứng thú: "Lưu Đình, đến lúc chơi một ván thật lớn với con gái của ông rồi!"
[...]
Trạch Lam sau khi từ giã đám bạn đồng nghiệp ra về, cô bắt taxi qua một con đường nhỏ ở khu Đông Thành.
Vừa bước vào trong, cô có hơi bất ngà vì tất cà đèn đều bật sáng choang.
"Mình nhớ mình tắt hết đèn mà nhỉ?"
Nhưng rồi cô cũng tạm bỏ qua, đi vào phòng tắm thư giãn một chút.
Cái đầu này của cô, thực sự đã bị Giang Triết HÀn làm cho đào lộn cả lên rồi.
Vốn dĩ sống một mình bấy mâu đã quen, tại sao hôm nay cô lại thấy lòng mình nặng nề thế này?
Ngồi lên giường, Trạch Lam bật máy sấy tóc. Cô vô tình nhìn sang tấm ảnh trên bàn, lòng đột nhiên se thắt lại.
Đã lâu lắm rồi, cô suýt chút quên mất cô cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc như thế nào!
Cô có người bố tên Lưu Đình, là tiến sĩ và là một nhà dược học nổi tiếng thời trước. Biến cố cuộc đời năm xưa bỗng chốc dập tan tất cả, từ sự nghiệp của bố cô, từ sự hạnh phúc cho đến hoài bão, tất cả đều một chốc biết mất.
Năm đó cô mười hai tuổi, sự nghiệp Lưu Đình bị tiêu tán, toàn bộ công trình nghiên cứu đều bị tịch thu và huỷ bỏ.
Từ một con người sống chuẩn mực, Lưu Đình trở thành một con nghiện rượu, lao vào ma men bất kể ngày đêm.
Năm đó Trạch Lam lại trải qua một cơn bạo bệnh, cứ tường suýt bỏ mạng. Khi tỉnh dậy đã thấy mọi việc đổi khác.
Nhất là bố cô, cô thực sự chẳng còn nhìn ra ông là người bố mà trước đó cô đã từng rất ngưỡng mộ.
Lưu Đình bê tha trong rượu chè, đánh mắng vợ con thậm tệ. Đến mức mẹ của cô có lẽ vì không chịu được, tâm sinh u uất mà lâm bệnh qua đời sau đó không lâu.
Khi ấy, em gái cô - Lưu Phù Dung chỉ vừa hơn một tuổi.
Có thể nói, mọi bất hạnh trong gia đình dường như đều đổ hết lên đầu của một đứa trẻ.
Phù Dung từ khi sinh ra đã không được hưởng bất cứ quyền lợi gì, trải nghiệm vốn có của con bé đơn giản chỉ là những ngày sống trong sợ hãi và bất lục với người bố không ra gì.
Lớn lên một chút, năm tuổi thì phát hiện mắc bệnh tim. Oan nghiệt chồng chất lên nhau, phải khó khăn lắm chị em cô mới có được cuộc sống yên ổn như hôm nay.
Vậy mà có lẽ ông trời lại lần nữa muốn tước mất của cô, khi chỉ trong một thời gian ngắn đã liên tiếp gặp chuyện.
"Phù Dung, chị nhớ em quá!"
Sờ lên tấm ảnh, ngón tay khẽ chạm lên gương mặt bầu bĩnh của cô bé đang cười tươi trong khung hình.
Cơ hồ lại thấy tim mình thổn thức không yên!
Updated 203 Episodes
Comments