Lúc tỉnh lại, Nguyên Hạo Ninh hắn đang nằm trên giường. Thương tích trên người của hắn khá nặng. Hắn nhớ, hình như lúc đó hắn mới chỉ khoảng 15 tuổi, khi đó, hắn với Lý Thành Dương đang đi dạo quanh địa phận ranh giới giữa Nhân Giới-Ma Giới thì tự nhiên một con Linh thú bị xổng, thoát khỏi Ma Giới, xông vào Nhân Giới.
Nguyên Hạo Ninh và Lý Thành Dương, hai thiếu niên đã giao chiến với hắn. Trông thấy Lý Thành Dương sắp bị một vuốt của nó, hắn đã chắn trước mặt y, đỡ cho y. Một vuốt của nó khiến cho hắn đau ê ẩm, không nhúc nhích thêm tí gì được. Lý Thành Dương tuy nhập môn sau hắn, nhưng nhờ chăm chỉ, lại ngộ tính cao, nên có thể chống được thêm một vài vuốt của con Linh thú. May sao, lúc đó, người của Ma Giới đến bắt Linh thú. Nếu không, chắc hôm đó sẽ có hai mạng người bỏ lại mất.
Lý Thành Dương đỡ Nguyên Hạo Ninh dậy.
-Sư huynh? Sư huynh?_Y lo lắng hỏi.
-Ư…._Nguyên Hạo Ninh rên lên.
Sau đó, hắn bất tỉnh, không nghe thấy gì nữa. Lý Thành Dương gọi thêm một, hai tiếng nhưng không thấy tiếng trả lời. Y đành phải bế hắn ngự kiếm về núi nhờ sư phụ của hắn chữa thương.
Về núi, sau khi đưa Nguyên Hạo Ninh về giường của hắn, Lý Thành Dương khi đó vì quá kiệt sức, y ngất xỉu bên giường của hắn.
Chưởng môn Lan Hoa phái là Huyền Minh, tức sư phụ của hai người họ, sau khi nghe tin, đã chạy tới bắt mạch, đồng thời kêu Trần Thư đã cõng Lý Thành Dương về phòng.
Thương tích của sư đệ hắn tương đối nhẹ hơn, chỉ do kiệt sức nên cần chăm sóc, sớm tỉnh trước hắn. Còn hắn, do chịu mấy vuốt, lại đỡ một đòn chí mạng thay cho y, nên nặng hơn, suýt chết. Huyền Minh đại trưởng lão cùng với sư huynh đệ thay nhau chăm sóc cho hắn, suốt mấy tháng trời hắn mới chịu tỉnh lại.
“Xem ra, sống được rồi. Mà ôi cha mẹ ôi, bị lại thêm lần nữa mà sao đau thế?” Hắn thầm nghĩ, thử nhúc nhích người lên.
Cánh cửa lại mở ra. Lần này, một ông lão tầm khoảng 70 bước vào. Tóc lão hơn một nửa đã bạc. Nhưng khuôn mặt lão lại hiện lên chút tính trẻ con, một phần là người tu đạo nên trông còn trẻ hơn tuổi.
Lão nhìn thấy hắn đã tỉnh, mặt hiện lên vẻ vui mừng. Quả không uổng công mấy tháng trời chăm sóc hắn. Lão đi tới, trầm giọng hỏi:
-Ninh Nhi, ngươi tỉnh lại rồi. Cảm thấy thế nào?
-Con giờ không sao rồi, chỉ là còn thấy đau khắp người._ Hắn đáp, giọng có chút nghẹn ngào.
-Đau là đúng rồi. Bị mấy vuốt của Linh thú cấp cao Ma Giới giáng xuống, còn sống là may, mà ngươi lại sao vậy?._ Lão giọng trầm thêm xuống, biểu thị sự khác thường.
-Đồ nhi đa tạ sư phụ đã cứu mạng con._ Nhận thấy sự khác lạ trong giọng nói của lão, hắn thu đi xúc động vừa
rồi, nói.
-Có thế mới phải chớ! Ta mà lại!_ Huyền Minh trở giọng, giọng pha chút nét trẻ con, cao ngạo đúng bản chất của lão. Từ xưa tới hiện giờ, lão là người có tính trẻ con, thích được người khác khen. Nhưng mà phải khen đúng, nếu không, chắc chắn sẽ bị ăn gậy của lão. Lão nói tiếp, giọng nói trở nên bình thường trở lại, không trầm như lúc đầu:
-Hài…, ngươi cũng thật là, sao lại bị nặng như thế cơ chứ? Không biết thương bản thân một chút được à… Ngươi tốt nhất nên mau chóng khỏe lại đi, để báo đáp cho ta nữa đó._ Ngừng một chút, lão nói tiếp:
-Ngươi cũng nên cảm tạ các sư huynh đệ của mình đi. Mấy tháng may tụi nó, nhất là Dương Nhi, chăm sóc ngươi chu đáo lắm đó. Y làm vậy hình như là muốn cảm ơn ngươi đã cứu y đó, nhớ nha. Hiện giờ ta có việc, thuốc ta đã kêu bọn chúng sắc rồi, nhớ uống đều đặn, mau khỏe lại.
-Đồ nhi biết rồi ạ. Cung tiễn sư phụ._ Nguyên Hạo Ninh đáp.
-Ừ._ Huyền Minh nhìn lại hắn một chút, thấy hắn không sao nữa, bèn quay người, chậm rãi đi ra.
***
Tiểu kịch trường
Nguyên Hạo Ninh: Sư đệ, cảm thấy thế nào?
Lý Thành Dương: Bình thường.
Nguyên Hạo Ninh: Ít từ quá, đệ thêm vài từ đi.
Lý Thành Dương: Vô cùng bình thường.
Nguyên Hạo Ninh:…
Nguyên Hạo Ninh: Sở Kiêu, cảm thấy thế nào?
Sở Kiêu: Ta sống rất tốt.
Không như ngươi, bị nằm liệt giường, không làm được gì. Vô dụng!!!
Nguyên Hạo Ninh:… (Thanh niên nằm liệt giường không làm được gì, chỉ có thể im lặng, poor you)
Nguyên Hạo Ninh:Sư huynh, cảm thấy thế nào?
Trần Thư: Đa tạ đệ quan tâm, ta cảm thấy rất tốt.
Nguyên Hạo Ninh: Có thế chứ, huynh thật tốt với ta.
Trần Thư: Không có gì.
Nguyên Hạo Ninh: Sư phụ, cảm thấy thế nào?
Huyền Minh: Ta sống rất tốt, cảm ơn ngươi nha…Mà khoan, sao hỏi ta như vậy? Hay là… ngươi đã làm gì ta? Hay là ngươi… ngươi hạ độc ta, không muốn ta sống nữa? Uổng công ta nuôi dưỡng ngươi, giờ lại… Trước khi ta chết, ta phải đánh chết ngươi trước thì ta mới an lòng. Nguyên Hạo Ninh, ta ĐÁNH CHẾT NGƯƠI!!!(Hazz… cái này gọi là… người già đa nghi mà. Nguyên Hạo Ninh, chúc ngươi may mắn. Tui lượn đây ~~~)
Nguyên Hạo Ninh:…(Không còn biêt nói gì, chỉ thầm nhủ trong lòng: Cái tên kia, ngươi viết ta độc ác như thế à? Mẹ ngươi chứ, ta chỉ nói theo những gì ngươi viết ra cho ta, thế mà… thế mà ngươi…Chờ đó, khi nào ta khỏe lại, ta sẽ xử lí ngươi!!!)
Tác giả:…(Tui hong bít gì hết, tha cho tui đi…'Chạy mất dạng')
Updated 41 Episodes
Comments
[{June là tui nè}]❤🌱
chéo k
2020-07-16
0