Thật may ngay sao khi tôi mang đồ dùng để thực hiện việc cô bạn ấy yêu cầu , cậu ấy không còn nhắc đến chuyện kia nữa , mà chỉ biết im lặng nhìn số đồ trên bàn . Biết được vị khách trước mặt mình đây đang chờ đợi điều gì , thế là tôi không suy nghĩ gì thêm , mà nhanh tay bắt đầu thực hiện từng bước để đi vào khóa khứ .
Chờ đến lúc đôi mắt của vị khách trước mặt được che lại bởi tấm da mỏng , tôi mới yên tâm bỏ chiếc đồng hồ tầm tai xuống bàn , rồi lấy từ đó ra hộp phấn hoa " Xinile " thổi lên mặt cậu ấy cùng câu niệm rằng .
" Tiếng vào khóa khứ "
Vừa dứt câu , hàng vạn phấn hoa trên khuân mặt cô ấy ngay lập phát ánh sáng xanh và cũng từ màu sắc tuyệt đẹp ánh mắt tôi cũng chầm chập dịu đi , để đi vào thứ gọi là khóa khứ .
Tiếng gốm vỡ từ đâu đó đã giúp giấc ngủ " tiếng vào khóa khứ " được kết thúc nhanh hơn bao lần trước . Ánh mắt mật mờ mới được mở ra , nó liền được chứng kiến hình ảnh rối loạn đầy ồn ào , giữa vị khách của mình và cô giáo .
" Em xin lỗi ạ " cậu ta nói bằng cái giọng tràn đầy sợ hãi , theo đó lại hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống nền cam .
Dù chiếc thước đang nằm trên tay nữ giáo viên tuổi cao ấy , nhưng nó không hề di chuyển làm đau người phạm lỗi chút nào , chỉ thay bằng câu nói tức giận vô cùng , cứ như nó được tạo lên bằng mọi sự khó chịu trong người .
" Em dọn xong cái đó , rồi dọn luôn nhà vệ sinh nữ cho tôi "
Mảnh gốm cuối cùng trên nền gạch đã được cầm lên lên tay , tức thì sao câu nói nặng lời đó , nó liền được bàn tay người có lỗi đập thẳng xuống nền đất cùng theo sao là những mảnh vỡ còn lại trên bàn tay còn lại , tiếp theo là cách đứng dậy tựa như lời
" Em sẽ không làm cái việc đó đâu "
Lời vừa , đôi chân cô ấy lập tức hoạt động , tiến thẳng về phía cánh cửa gỗ , sao đó là mở nó ra , tiếp bước chân thoát khỏi phòng học . Không kịp hướng mắt nhìn cảm xúc giáo viên cùng thành viên trong lớp thế nào , tôi liền đưa chân lên lách đuổi theo vị khách của mình .
" Chờ đã " tôi thầm nói .
Không thể tin được , đứa con gái đó có thể chạy đến tận tàu đi bộ Hanmi " cách trường học cả lăm mét " rồi mới chịu đứng , rỏ lệ xuống lòng sông , thật may lúc này là buổi trưa nên chẳng ai thấy được cảnh kì quặc này . Do tôi trong tâm trí này thuộc dạng khá giống linh hồn , nên không có bất kỳ thứ gì có thể nhìn ra mình , nên tôi mới có thể tự tin lại đến gần cô bạn mít ướt trước mắt , để có thể nghe lời tự trách .
" Mày tệ lắm Sami ạ , cái gì cũng phá hỏng được , liệu tương lai mình có thể trở thành phù thủy được không , hay là lại bán bánh mì với mẹ .... "
Cứ tưởng giọng nói giọt ngào nhưng đôi chút buồn bã cứ diễn đến khi cơn buồn bực kết thúc , thật không may điều đó đã không xảy ra , mà cậu ta lại đột ngột chuyển giọng xồn xồn như con điên , sao khoảng rỗng im lặng lấy đà .
" Mình sẽ không làm cái công việc nóng nực đó đâu , mình sẽ trở thành phù thủy đi khắp thế giới "
Nói xong , cậu ta bỗng trở nên mạnh mẽ lạ thường , rồi tiếp tục chạy thẳng đến đầu con tàu , mặc kệ lời trách móc của cậu nhà văn bên kia . Do là công việc , tôi bắt buộc tiếp tục đuổi theo vị khách của mình , dù hiện tại cơn mệt chưa phai hết .
" Đùa , chạy nữa hả ... Cố lên nào " tôi nói bằng cái giọng tràn đầy hơi thở gấp .
Chạy khoảng nửa phút nữa , vị khách năng động của mình mới chịu đứng lại , hướng ánh mắt vu vơ nhìn cánh cửa căn nhà gỗ trước mặt , mà mãi chẳng hoạt động gì , về phần người thợ này , chỉ biết đứng im chờ đợi cái trò gì sẽ xảy ra tiếp theo .
Updated 125 Episodes
Comments