Cả bốn cô gái đều sựng lại vì câu nói của chàng trai lạ mặt. Tuy bây giờ đất nước các cô đã được cách tân lên rất nhiều, giọng điệu xưng hô đã có thể tùy tiện chỉnh sửa. Chỉ có là con nhà quyền quý, cao sang, vọng tộc mới có kiểu cách xưng hô quy củ như thế. Tuy nhiên không vì thế mà các cô gái bé nhỏ ấy bị lép vế hay sợ hãi. Đôi mắt của cô ánh lên ánh sáng rực rỡ, trong trẻo như thể mang đến cho người sự ấm áp nơi thiên đường. Nhược Vũ giữ vững tự tin mà quay lại, đập vào cô là một chàng trai đĩnh đạc, nho nhã khiến Vũ có chút mềm lòng. Giọng nói cô ít nhiều bị ảnh hưởng:
- Chào, tôi là Nhược Vũ và tất nhiên tôi biết mình thua kém các anh như thế nào. Tuy nhiên là người phải biết đạo nghĩa, anh kia là người sai nên tôi chỉ nhận lời xin lỗi của anh ta mà thôi. Còn anh, tôi không nhận.
Phong thái cứng cỏi của tiểu cô nương trước mặt bất ngờ làm hai chàng trai quý tộc kia sững sờ. "Tại sao cô ta lại có thể nói năng như thế chứ?" Anh chàng gây sự trước tiên thầm nghĩ. Còn chàng trai có cách xưng hô quyền quý đứng bên cạnh chỉ nở nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt chứ không nói thêm một chữ gì. Vì anh biết cô nàng này thuộc dạng đặc biệt, không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Thấy hai người đối diện vẫn giữ im lặng, Tịnh Nhi liền kéo tay áo của chị mình ra hiệu nên rút lui. Nể tình cô em đang lo sợ cô gặp rắc rối, Nhược Vũ bèn đi theo Tiểu Tịnh. Chợt có tiếng nói trầm trầm vang lên đằng sau:
- Cho tại hạ xin lỗi!
Tịnh Nhi nhẹ xoay người lại mà tặng cho hắn một nụ cười ấm áp, một nụ cười thể hiện sự thứ tha và công nhận cho tấm lòng chân thành xin lỗi kia. Chàng trai bất giác ngẩn người say đắm trong nét cười ấy, đôi mắt chợt long lanh đến lạ!
Cuối cùng, sau bao vất vả thì các cô gái cũng bán xong số hàng hóa của mình. Đợi khi phiên chợ kết thúc hẳn, Nhược Vũ liền chạy đi mất dạng làm nhóm người còn lại lo lắng vô cùng. Nhìn quanh nhìn quất cũng chẳng thấy cô đâu, Tịnh Nhi bắt đầu sốt ruột, từng giọt mồ hôi mặn đắng cứ thi nhau đổ ra trên vầng trán nhỏ. Hy Hy và Yên Nhi chợt thấy xa xăm có một bóng hình đang vội vã chạy đến, đoán chắc là Nhược Vũ, các cô liền kéo Nhã Tịnh đi ngay. Cầm trên tay ba cây kẹo hoa đào, Vũ Vũ vừa thở vừa nói:
- Xin lỗi nha! Vì mình chợt thấy người bán kẹo đi ngang nên liền chạy theo mua cho mọi người vì thế không kịp báo trước.
Tiểu Hy cầm trên tay cây kẹo màu hồng mà rưng rưng xúc động. Cô không ngờ chỉ vì những viên kẹo nhỏ nhoi mà Vũ phải vất vả như thế. Đối với người bạn như cô thật quá có lòng rồi! Nhã Tịnh vừa mút kẹo vừa cau cau đôi mắt tỏ vẻ giận dỗi. Đôi gò má trắng nõn ấy cứ phồng lên làm Vũ thuận tay nhéo lấy nhéo để trong sự thích thú.
Khi tất cả đã xong xuôi thì các cô gái cũng từ biệt nhau mà ra về. Nhược Vũ kéo nhẹ tay áo của em mình mà tinh nghịch nói:
- Chị hai dẫn em đến một nơi...
Cô dừng lại một lát để quan sát thái độ của Nhã Tịnh, cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn chị nhưng chẳng mảy may nào khó chịu. Thế là cô nói tiếp:
- Cho em gặp lại người quen.
Đôi mắt của Tiểu Tịnh bừng sáng như thể rất mong chờ, đôi môi cô khẽ nhếch lên toả rạng một nụ cười vui vẻ. Nhận được sự thích thú của em mình, Vũ Vũ liền lấy ra một chiếc tiêu nhỏ và thổi vào nó những giai điệu nhịp nhàng. Nhanh như chớp, Tiểu Thiên đã có mặt. Cu cậu sà xuống và đón lấy chủ nhân mình. Sau đó đôi cánh mạnh mẽ ấy vỗ liền mấy cái rồi bay khuất lên tận mây xanh để đưa hai cô gái đến nơi mình muốn.
Chẳng mấy chốc họ đã xuyên qua các đám mây dài đằng đẵng, lướt nhẹ qua những làn gió chiều man mác để đến với khu rừng hoang sơ mà đẹp đến lạ thường!
Ngẩn ngơ đôi lát thì trời bỗng trút mưa, Nhược Vũ liền kéo em mình chạy nhanh đến chỗ trú tạm. Cô bực bội thầm nghĩ: " Mới đó mà mưa nhanh thiệt!". Chợt có tiếng gọi phát ra sau lưng, giọng nói đó vô cùng dịu dàng và quen thuộc:
- Các em lâu rồi mới đến tìm chị đó nha!
Vâng đó là chị Cẩn Mai, chị ấy được mệnh danh là nữ thần y vì đã cứu chữa được vô số người mắc bệnh hiếm gặp. Chị ấy sở hữu một nhan sắc diễm lệ, "hoa nhường nguyệt thẹn" khiến ai ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng có điều hành tung của Cẩn thần y rất khó đoán, chỉ có Nhược Vũ và Nhã Tịnh mới nắm rõ thôi.
Mãi tán chuyện nên chị ấy quên mất điều quan trọng cần nói. Đợi mãi đến khi hoàng hôn tắt lịm, cánh rừng đã nhuốm màu đêm tối thì chị ấy chợt la lên:
- Chị quên mất chuyện chính rồi. Xin lỗi các em nha!
Nhã Tịnh chỉ cười trừ chứ không nói gì. Cả hai liền bị chị Mai kéo đi xoành xoạch. Cả ba đi khoảng nửa canh giờ thì khu rừng chợt biến đổi, không khí mênh mông lạ thường. Chị Mai vẫn giữ im lặng cho đến khi ba người tới gần chiếc hồ đặc biệt.
Nhã Tịnh gần như sắp khóc. Ước mơ của cô là được một lần ngắm nhìn bạch hồ điệp. Đây là linh vật tượng trưng cho sức mạnh phép thuật của cô. Còn Nhược Vũ là chim Phượng Hoàng lửa - cũng chính là Tiểu Thiên. Vũ Vũ liền kéo em mình đi đến mép hồ, vớt lên ít nước đưa vào miệng. Dòng nước mát lạnh khiến hai cô như bừng tỉnh khỏi cảnh đêm. Một vầng sáng trắng chợt xuất hiện xung quanh Nhã Tịnh. Ngay lúc ấy những chú bướm kia liền bay đến chỗ cô, chúng vòng qua vòng lại và rắc lên người chủ nhân mình những hạt phấn long lanh. Và giờ đây Tiểu Tịnh của chúng ta đã chính thức trở thành Chủ nhân của loài Bướm, cả hai chị em cô bây giờ đã có đủ điều kiện để bước vào ngôi trường phép thuật mà hai người hằng mong ước.
Updated 52 Episodes
Comments
♥️
2022-09-21
0
Nguyễn Thị Nhi
♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️
2022-09-21
0
Nguyễn Thị Nhi
♥️♥️
2022-09-20
0