Mình Bên Nhau Mãi, Em Nhé
Nữ chính của câu chuyện này là Tuyết Nhược Vũ, một cô gái có dáng hình thanh mảnh, tính cách có chút tinh nghịch nhưng kỳ thực cô chưa bao giờ chọc phá ai bao giờ. Nhược Vũ sống trong một gia đình không khá giả là mấy, lại xa cha từ sớm nên từ nhỏ là tôi luyện được bản lĩnh hơn người. Ngoài ra cô nàng còn một đứa em gái tên là Tuyết Nhã Tịnh vô cùng dễ thương và dịu dàng. Cô bé lúc nào cũng quan tâm đến người khác, rất ra dáng tiểu mỹ nhân. Còn mẹ của tiểu Vũ lại là một vùng trời xinh đẹp khác. Bà lúc nào cũng nhã nhặn, điềm đạm hơn hẳn các thiên kim tiểu thư, công chúa giàu có, chảnh choẹ ngoài kia. Và tên của bà... thì tác giả không thể bật mí. Bởi vì đó là điều vô cùng bí ẩn, nếu nói ra thì mất hay. Nên các bạn hãy tiếp tục theo dõi nhé!
Hôm nay hai chị em Nhược Vũ và Tịnh Nhi được mẹ giao cho công việc ra chợ bán hàng thay bà, do hôm nay bà không may bị nhiễm phong hàn. Hai cô nàng vui vẻ vâng lời mẹ và nhanh chóng sửa soạn đồ đạc cho kịp giờ mở chợ. Rời khỏi căn nhà bằng trúc nhỏ bé trong rừng hoa Phật linh tím, Vũ Vũ liền kéo em mình chạy đi ngay về phía trước để hưởng thụ làn gió mơn man, mát mẻ lúc hừng đông. Bỗng từ đâu xuất hiện một chú chim Phượng Hoàng rực lửa, chú chao liệng đôi cánh đẹp đẽ của mình một vòng trên cao trông thật phô trương. Sau đó chú liền hạ cánh xuống nơi hai cô gái đang đứng mà chúi chúi cái đầu nhỏ vào gương mặt hoa mỹ của Nhược Vũ. Cô nhẹ nhàng xoa đầu chú ấy mà nói:
- Tiểu Thiên à, cậu chở hai chị em tui đến chợ nha!
Mắt Phượng Hoàng lóe lên một tia sáng rực rỡ, chú hạ thấp thân hình to lớn của mình xuống để hai cô gái bước lên. Xong xuôi tiểu Thiên ngước chiếc cổ cao của mình lên, hướng mắt về bầu trời cao rộng bên trên rồi vỗ vỗ đôi cánh vĩ đại của mình và nhanh chóng bay lên không như vũ bão. Lúc đầu Tiểu Tịnh tuy hơi sợ nhưng chỉ trong chốc lát cô bé liền mỉm cười vui vẻ, nụ cười ấy tỏa ra hương sắc ấm áp, tươi vui của mùa xuân làm những bóng mây trên cao như bị mê hoặc, tất cả đều trôi chậm lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Thiên đã đáp xuống nơi cổng chợ trước sự ngưỡng mộ của những người dân bên dưới. Tiếng bàn tán, cải vã đang xảy ra nãy giờ đều đồng loạt dừng lại, gương mặt giận dữ của những người đó đều biến mất trước vẻ đẹp thoát tục trước mắt họ. Hai cô gái dịu dàng bước xuống, bộ điệu toát ra vẻ thanh thoát, nhã nhặn làm bao người ngất ngây. Lại thêm chú chim Phượng Hoàng bên cạnh rực rỡ sắc màu quý tộc khiến không một ai cất nổi thành lời.
Từ xa xa có tiếng kêu vui vẻ của Tiểu Hy và Yên Nhi - hai cô bạn tri kỷ của Nhược Vũ và Nhã Tịnh:
- Nè nè mấy cậu sao đến trễ vậy? Biết là tụi này giành chỗ khó khăn lắm không?
Tiểu Hy chu môi hờn dỗi làm Nhã Tịnh phải dỗ dành:
- Tụi này xin lỗi mà. Đừng giận tụi này nữa nghen!
Hy Hy giả bộ quay lưng lại, cô tỏ vẻ không chịu nhượng bộ. " Mình phải cho hai cậu ấy xin lỗi hoài mới thôi!". Cô nàng vừa suy nghĩ vừa bật cười thích thú đã vô tình thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh thế nên Tiểu Hy có phần ngượng ngùng. Thấy vậy Nhược Vũ liền tấn công:
- Tiểu Hy Hy dễ thương, cậu đừng giận nữa mà, hay là hôm nay bán xong mình mua kẹo hoa đào cho cậu nghen!
Nghe đến kẹo hoa đào thì Yên Nhi liền thúc thúc tay mình vào eo cô bạn mà nói:
- Kẹo hoa đào kìa! Cậu mà giận nữa thì khỏi ăn luôn đó!
Đây là món mà Tiểu Hy thích nhất. Nhà cô nàng cũng thuộc dạng khó khăn nên không thể ăn uống tùy tiện. Dù loại kẹo này vô cùng rẻ nhưng để tiết kiệm nuôi ba đứa em nhỏ ở nhà, cô không dám thư thả mua cho mình vài cây. Biết thế nên Tiểu Vũ liền đánh vào tâm lý nhỏ bạn, và chiêu này lần nào cũng thành công. Hy Hy hằng giọng một tiếng rồi trả lời, đôi mắt lộ rõ hình hai cây kẹo hoa đào luôn:
- Được rồi. Mình không giận nữa. Nhưng cậu đã hứa là phải mua cho mình đó!
- Được rồi... Được rồi!
Vũ Vũ trả lời vui vẻ. Song, cả 4 cô gái cùng bước vào chợ với hàng hóa của mình. Tiểu Thiên nhìn hai cô chủ nhỏ khuất dạng rồi mới vỗ cánh bay đi. Đối với cậu hai cô bé ấy không chỉ là ân nhân cứu mạng cao quí mà còn là người bạn quan trọng vì luôn quan tâm, chăm sóc một sinh vật hoang dã như cậu. Nên đối với Tiểu Thiên, Vũ Vũ và Tiểu Tịnh là chủ nhân duy nhất của mình, là người mình phải hết mực trung thành và bảo vệ.
Chiếc xe hàng bị đẩy đi lạch cạch... lạch cạch trên đường của hai chị em họ Tuyết vô tình đụng trúng một chàng trai, làm bao nhiêu trái cây đều lăn hết xuống đất. Nhìn chàng ta có dáng vẻ cao to, trang phục người toát lên sự sang trọng, thể hiện gia thế cậu ta không phải dạng vừa, nhưng tính khí lại rất mực xấu xa. Trong khi bốn cô nàng lật đật xếp trái cây vào xe thì chàng trai kia tỏ vẻ khó chịu, cằn nhằn các cô:
- Bộ mấy cô không thấy đường à? Đẩy xe đụng trúng người còn không mau xin lỗi!
Khi Tịnh Tịnh định đứng lên thì Tiểu Vũ kéo cô ngồi xuống. Nhìn sự tình không chuyển biến theo ý mình, chàng trai kia liền tức giận:
- Bộ các cô bị điếc à? Còn không mau xin lỗi!
- Thứ nhất tôi không điếc. Thứ hai cậu là người có lỗi trước, đi đứng không chịu nhìn đường. Nên người xin lỗi phải là cậu!
Nhược Vũ tức giận, thần sắc cô u ám dần. Trong lúc cậu ta không trả lời, cô khinh khỉnh nhìn lại một cái rồi kéo tất cả bỏ đi khỏi đó. Tuy nhiên chỉ đi được vài bước thì một chất giọng khác lại bất ngờ phát ra:
- Tiểu cô nương xin dừng bước! Tại hạ xin thay mặt cho tiểu đệ xin lỗi các cô!
Updated 52 Episodes
Comments
Hằng Nhi Nguyễn
/Drool//Drool/
2024-07-20
1
Ani Nguyễn
/Smile//Smile//Smile/
2024-07-19
1
Nhi Nguyễn
/Smile/
2024-07-18
0