Tiểu Hạ nhìn lướt một lượt ngôi nhà mà nơi mà mình đã lớn lên rồi kéo chiếc vali ra đầu đường nơi xe đò đang đợi.
Bước một chân lên xe Tiểu Hạ bổng sựng lại, một làn gió theo đó luồng qua tóc Tiểu Hạ, cô bất giác rơi nước mắt ngoảnh đầu nhìn lại con hẻm đường vào nhà mình, phía xa xa là hình bóng quen thuộc của người phụ nữ dù ít dù nhiều cũng có công lao nuôi dưỡng với mình đang đứng nhìn cô.
Thấy Tiểu Hạ cứ đứng luyến tiết mãi không lên xe thấy thế một anh trai cất giọng:
"Có lên xe không em gái ơi?"
Tiểu Hạ giật mình quay qua đáp:
"Dạ có."
Tiểu Hạ nằm thiếp đi một lúc thì đã đến SG lúc nào chẳng hay cho đến khi có tiếng anh lơ xe nói oang oang:
"Tới SG rồi nghe, bà con cô bác xem lại đồ cẩn thận rồi xuống xe đi."
Tiểu Hạ vẫn còn ngáy ngủ mơ màng nhìn mọi người khệ nệ mang vác hành lý đi về hướng cửa. Cô cũng đứng dậy, với tay lấy cái túi xách còn nằm trên ghế rồi chen chút theo dòng người đi xuống xe. Tiểu Hạ đặt chân xuống Sài Gòn. Thành phố này với cô còn rất nhiều thứ xa lạ. Khung cảnh nhộn nhịp, bon chen kèm theo lời mời gọi của các chú xe ôm nơi bến xe làm Tiểu Hạ hoang mang và lo lắng.
Đang chưa định hình được thì Tiểu Hạ nghe ai đó gọi tên minh:
"Tiểu Hạ."
Là Ái Nhi đến đón Tiểu Hạ.
Ái Nhi là bạn thân cấp hai của Tiểu Hạ vì gia đình chuyển vào Sài Gòn nên hết cấp hai Ái Nhi chuyển vào Sài Gòn sống cùng bố mẹ. Lần này Tiểu Hạ lên Sài Gòn Ái Nhi cũng đã giúp Tiểu Hạ thuê một căn phòng trọ gần trường để Tiểu Hạ có thể vừa đi học vừa đi làm.
Đưa Tiểu Hạ vào phòng mình thuê cho mọi thứ đã được Ái Nhi sắp xếp cẩn thận và đầy đủ.
"Cảm ơn cậu nhiều nha Nhi."
Ái Nhì cười phì:
"Khùng quá đi, vào rữa mặt rồi nghỉ ngơi chút đi."
Tiểu Hạ định đi nhưng chợt nhớ ra chuyện gì nên ngồi lại:
"Còn chuyện mình nói với cậu mình muốn tìm việc làm thì sao?"
Ái Nhi trả lời:
"Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mình xin được cho cậu làm bưng bê ở một quân bar rồi."
Tiểu Hạ có vẻ ngạc nhiên:
"Quán bar á?"
Thấy Tiểu Hạ có vẻ ngạc nhiên và lo lắng Ái Nhi lập tức trấn an.
"Cậu cứ yên tâm chủ quán đó là mẹ của Trung Anh bạn mình, mình cũng có nói với dì ấy rồi, cậu chỉ làm việc bưng bê thôi."
Tiểu Hạ hơi e dè:
"Nhưng..mình vẫn hơi lo á."
"Không sao đâu mình cũng hay đến đó, cậu cứ làm tạm đi, khi nào tìm được việc khác thì đổi."
Tiểu Hạ gật gật đầu:
"Ờm. Vậy cũng được."
Ngay chiều hôm đó Ái Nhi đã đưa Tiểu Hạ đi nhận việc.
"Ồn quá"
Tiểu Hạ nhăn mặt nói với Nhi:
"Không sao đâu, từ từ cậu sẽ quen thôi."
[...]
Lúc đầu Tiểu Hạ thật sự lạ lẫm với môi trường náo nhiệt, này nhưng một vài tuần sau đó cô đã sắp xếp được mọi thứ, cô cũng quen dần với công việc và mọi người ở đây.
Vẫn như mọi ngày, sau giờ học Tiểu Hạ sẽ đến quán bar làm việc. Đồng phục là một chiếc áo sơmi trắng, một chiếc váy đen ngắn, ôm sát chân và đôi gót đỏ, nhọn năm phân. tổng thể bộ đồng phục làm cho người ta không chỉ thể hiện sự chuyên nghiệp và còn quyến rũ vô cùng.
"Uống với anh một ly đi em gái."
Tiểu Hả đang quỳ gối gót rượu thì ngẩn đầu mỉm cười đáp:
"Xin lỗi ngài! tôi không thể."
Hắn cười nhếch môi một cái rồi từ sấp tiền tờ năm trăm nghìn trên tay hắn mạnh dạn rút đại vài tờ đặt lên bàn:
"Uống với anh một ly, chổ này là của em."
Tiểu Hạ siết chặc một bên tay hận không thể đấm vào mặt cái tên khinh người này, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng:
"Xin lỗi, tôi chỉ là phục vụ, nếu ngài muốn tôi có thể gọi người đến tiếp rượu ngài."
Nói rồi Tiểu Hạ đứng dậy đến bàn khác tiếp tục công việc của mình, để lại tên đó với vẻ mặt thích thú, hắn cầm ly rượu lên, nhấp môi một cái, dường như hắn đã có suy tính gì chẳng mấy tốt đẹp trong đầu mình rồi.
Nhìn điện thoại đã là hai mươi ba giờ Tiểu Hạ thở phù một cái rồi cười chào đồng nghiệp vì đã hết ca làm việc của cô. Tiểu Hạ vốn định vào nhà vệ sinh thay quần áo và tẩy trang đi để về nhà.
Chưa đến cửa nhà vệ sinh thì Tiểu Hạ bị một tên không rõ mặt từ phía sau choàng đến ôm lấy cô, hắn rút trong túi ra một chiếc khăn tay bịt vào mặt Tiểu Hạ, không ngừng vùng vẫy, Tiểu Hạ dùng gót ruốt nhọn đạp vào chân tên đó một cái, không biết có dùng lực không, chỉ thấy hắn giật nãy mình lùi về sau nhăn mặt chửi thề.
Tiểu Hạ vội vàng bỏ chạy ra ngoài, Lúc này Tiểu Hạ đã mơ màng ngấm thuốc mê, chỉ nhìn thấy ở nhà hàng bên cạnh là một anh thanh niên, nhìn có vẻ chửng chạc trong bộ vest đen thẳng tấp, vừa có một chiếc ô tô sang trọng đến đón kèm theo đó là tiếng gọi vang vảng của tên kia:
"Đứng lại, đứng lại chưa con kia"
Chẳng biết làm sau nữa, Tiểu Hạ liều mình chạy đến mở một bên xe của anh chàng lịch lảm kia rồi ngồi hẳn vào trong chiếc ô tô.
Người đàng ông hoang mang:
"Cô.. cô là ai thế?"
Tiểu Hạ vội vàng xin lỗi với giọng run run và ánh mắt mơ màng.
"Xin lỗi.. xin anh hãy giúp tôi... có.. có"
Chưa nói hết câu Tiểu Hạ đã ngất liệm lên tay người người đàn ông xa lạ kia.
Tài xế xe giọng nghiêm ngặc nói:
"Cứ để cô ta xuống xe, cô ta sẽ tỉnh lại ngay thôi, tôi còn lạ gì trò của mấy cô này nữa."
Chưa kịp suy nghĩ thì tên xấu xa kia đã đến bên cửa sổ xe:
"Cốc! cốc!"
Cửa xe vừa hạ xuống chỉ thấy tên đó ngước lên nhìn chàng trai kia một cái lập tức hoảng hốt lùi về sau rồi thục mạng bỏ chạy.
Thì ra anh chàng lịch sự đó là Tần Hạo Hiên con trai của chủ tịch tập đoàn Tần Thị, Từ nhỏ Hạo Hiên đã là theo cha học hỏi để có thể tiếp quản cơ ngơi đồ sộ của ông. Cho nên chỉ cần là người trong kinh doanh khi nhìn thấy Hạo Hiên dù ít dù nhiều cũng sẽ có một phần là nể một phần không dám đắc tội.
Thấy tên đó đi xa Hạo Hiên giọng lễ phép nói:
"Hôm nay chú cứ đưa con về nhà riêng của con đi chú."
"Được thưa cậu."
Updated 70 Episodes
Comments