Cậu Nơi Ánh Ban Mai
Một tiếng “két” vang lên, chiếc xe nhìn sang trọng kia đang cố gắng thắng lại. Cô bé với dáng người nhỏ nhắn sợ hãi che mắt lại khi thấy chiếc xe đang gần tiến lại gần hơn. Kỳ diệu thay khi cô vừa mở mắt ra thì chiếc xe đó đã dừng lại trước người cô, xém chút thôi là cô đã nằm dưới gầm xe hoặc bay đi đâu mất rồi.
Cửa xe vội mở, một chàng trai đang hốt hoảng chạy lại phía cô, lay lay người cô như đang kiểm tra rằng cô còn sống không. Nhưng lúc này còn sống hay không đâu quan trọng, quan trọng là cô bị vẻ đẹp trai này làm cho điêu đứng rồi.
Khuôn mặt với đường nét đặc biệt, không giống với những người đẹp trai bình thường khác, chàng trai này mang một nét đẹp gì đó khiến người khác nhìn mãi không chán. Dáng người cao, thanh mảnh cùng mái tóc thấp thoảng trong gió khiến tâm hồn cô cũng bay theo.
Đến khi nghe tiếng cậu ấy cất lên thì cô mới kịp định hình lại mà ngắm kỹ hơn nữa, cô không sợ chết nhưng chỉ sợ không ngắm được vẻ đẹp này trước khi chết thôi.
- Này, cậu vẫn ổn đó chứ..?
Eo ôi, đẹp người mà sao còn đẹp giọng thế này, khiến cô chết mê mất thôi. Nhưng dù có mê thế nào cô cũng giữ lại chút liêm sĩ cho mình.
Không thấy cô trả lời mặt cậu ta tái mét, nhìn mà cứ tưởng cậu ta mới là người bị tông:
- Vẫn còn thở..
Nghe được câu đó như bắt được vàng, mặt cậu ấy đã tươi tắn trở lại, vội vàng xin lỗi cô rồi nhặt hết trái cây vung vãi dưới đất lên mà nhét vào bịch cùng một tờ tiền rồi vội vã rời đi như không để cô có cơ hội nào trả lại nó.
Thế là mọi việc vẫn đâu vào đấy, cô vẫn thẫn thờ về nhà nhưng tâm trí cứ nghĩ đến chàng trai đó.
Quên mất giới thiệu với mọi người, tớ là Ánh Mai, một cô bé mắc chứng thấp người từ nhỏ. Nói ra thì hơi ngại nhưng do tớ nghịch dại chọc chó nên bị nó cắn, mẹ tớ dẫn tớ lên bác sĩ đót 3 mũi và từ đó tới giờ chiều cao tớ rất ít khi phát triển.
Này, tóc tớ có màu vàng đó, do ba tớ là người nước ngoài, gen của ba trội hơn nên tóc tớ màu vàng. Nhưng tớ không thích nó đâu, mọi người hay chọc tớ vì tớ khác họ !
Tớ có một niềm đam mê mãnh liệt với ca hát và diễn xuất, ngày bé tớ hay hát cho mẹ nghe lắm và mẹ khen tớ hát hay.
Vì vậy tớ quyết định thi vào một trường cấp ba nghệ thuật danh giá, đó là mục tiêu của tớ hiện tại. Thời gian không còn nhiều nên tớ lao đầu cắm cúi vào ôn tập. Ăn cũng học, đi chợ cũng học và ngủ cũng học.
Không phải vừa ngủ vừa học mà là lúc chuẩn bị đi ngủ tớ hay nghe mấy bài hát của Beethoven vì mọi người bảo nghe sẽ thông minh hơn.
Ngày thi cuối cùng cũng đến, tớ bước đến nơi dự thi. Dù hồi hợp nhưng tớ vẫn phải cố tỏ ra tự tin để thu hút sự chú ý của ban giám khảo.
Vòng đầu là thi vấn đáp, giám khảo hỏi tớ trả lời, khá êm xuôi vì lúc còn nhỏ tớ hay nghe mấy cô dì chú bác ngoài chợ nói về triết lý cuộc đời nên thấm thía lắm, đem vào áp dụng hết cả. Ban giám khảo nghe còn gật gù khen hay.
Kết thúc vòng thi thứ nhất khi bước ra khỏi phòng thì tớ có nghe lén được mấy anh chị phụ trách ghi điểm đang bàn tán về một anh chàng nào đó. Đều trả lời xuất sắc hết tất cả câu hỏi mà còn làm cả ban giám khảo cuốn theo câu chuyện của mình.
Eo ôi khiếp thế, ban giám khảo cũng là thầy cô ở trường nổi tiếng nghiêm khắc mà, sao mà cậu bạn kia làm thế nào hay nhỉ. Tớ phải đi xin vía mới được.
Hai ngày tiếp theo là bắt đầu vòng thi thứ hai, cuộc thi này hình như là diễn xuất.
Mỗi người sẽ được phát cho một tấm phiếu ghi hoàn cảnh của nhân vật, dù cho hoàn cảnh là giận, khóc, cười hay kể cả phải tuyệt vọng thì cũng phải nhập vai cho đạt, nghe đến thôi mà tớ sướng run hết người. Vì trước giờ chưa có ai nhận xét tớ diễn như nào cả, đây là dịp may hiếm có để kiếm người nhận xét nên tớ không thể không làm cho tốt được.
Hình như mọi người cũng giống tớ hay sao mà ai ở đây cũng tự tin phết, người ngồi xem phim, người nằm ngủ luôn tại chỗ. Thấy mọi người đỡ căng thẳng hơn vòng đầu nên tớ cũng thong thả mà nuốt trôi cho được hộp cơm sáng mẹ mới làm.
- Xin mời số báo danh 035 chuẩn bị !
Đến tên tớ rồi kìa, tớ đứng dậy để hộp cơm đang ăn dỡ lên ghế rồi vội lau miệng mà phóng cái vèo đến phòng chờ. Cậu số bảo danh trước tớ đi ra mặt ỉu xìu à, còn vỗ vai kêu tớ cố lên, tự nhiên bao nhiêu tự tin của tớ tuột hết rồi !
Tớ bước vào dù mém mất hết tự tin nhưng tớ vẫn cố tỏ ra ngầu trước mặt giáo viên.
Oaa quả là giáo viên bên nghệ thuật có khác, phong cách thời trang đỉnh cực kì. Nhìn lại tớ thì quê chết đi được, dẫu vậy nó vẫn không ngăn được màn diễn xuất của tớ. Tớ hít thật sâu rồi diễn đúng như kịch bản yêu cầu.
Kịch bản nói về một cô gái tuổi teen vì bị bạo lực học đường mà lâm vào quyết định cuối cùng, đó là tự tử và trả thù.
Trong sự phân vân đó tớ phải biểu cảm hết những cảm súc của nhân vật, cuối cùng tớ chọn tự tử vì nghĩ rằng trả thù sẽ không mang lại kết quả gì, mà còn làm cho cuộc đời tớ thêm u tối. Tớ không biết liệu như vậy có đúng hay không vì tớ vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác nếu đó lad ngoài đời. Tớ sẽ dạy lại mấy tên bắt nạt đó một bài học !
Tớ dồn hết cảm súc của mình lên nhân vật để thêm phần tuyệt vọng, tớ đã nhớ lại lúc nhỏ bị bạn bè trêu vì mái tóc vàng này.
Kết thúc vở diễn trong tiếng xì xào thảo luận của ban giám khảo, họ bảo tớ về đợi kết quả. Vậy là đã xong phần thi thứ hai rồi ư? Họ không nhận xét gì hết hả? Tớ gục ngã bước ra khỏi phòng, cái gì mong chờ quá thì nó kết thúc nhanh thật.
Đương nhiên ngoài thi những cái như vấn đáp hay diễn thì phần quan trọng nhất chính là tự luận. tớ vượt qua ngon ơ tại đã ôn hết rồi. vào những ngày chờ đợi kết quả mà lòng tớ cứ như lửa đốt, cứ đi qua đi lại trong phòng.
Khi có kết quả rồi thì tớ mới vỡ oà lên:
- TỚ ĐẬU RỒI !
Updated 45 Episodes
Comments
Shiko_Rin♡
liêm sĩ là gì , nhốc đc hong ,ngấm thoải mái ,đi
2023-05-03
2
rilari_Ri
lặp từ "cô" khá nhiều nè, lỗi này bạn khá giống tui nên có thể thay bằng tên nhân vật hoặc miêu tả bỏ chủ ngữ.
2023-04-25
1
Hắc nguyệt
Theo mik thì nội dung truyện cũng ổn 9₫ nha
2023-04-17
0