"con cảm ơn dì, con về đây"
Mộng Nhiên vẫy tay chào dì Chương, cô mặc chiếc áo phao màu xám nhạt, quần jean trông khá dày, tay chân thì tất tai quấn tròn ủng, khuôn mặt cũng bịt kín chỉ hở ra mắt hạnh khoé mắt hơi ửng đỏ
đi một đoạn Mộng Nhiên nhớ ra mình chưa ăn gì cô lại lật đật đi mua đồ ăn, nhưng giờ gần 12h rồi mọi người đều đi chuẩn bị hóng pháo hoa, hết cách Mộng Nhiên chỉ đành đến cửa hàng tiện lợi 24h
"cảm ơn quý khách"
Mộng Nhiên đi 1 vòng cũng lấy được vài món lót bụng, 2 cái bánh bao, 1 chai nước lọc, cùng với 1 gói kẹo nhỏ 5k, Mộng Nhiên tháo bao tay ra bẻ từng miếng bánh bao ra ăn, khói nóng toả ra từ chiếc bánh bao làm mờ cả kính hại cô xém tông vào gốc cây
những món ăn như bánh bao cô không hay ăn, 1 cái bánh bao 10k, 5 lạng gạo bình thường giá 9k nếu không ăn 2 cái bánh bao đổi thành 5 lạng gạo, 1 mớ rau mặc cả xíu, 1 lạng thịt gà vậy là đã có thể ăn cả ngày rồi
lúc bố mẹ qua đời Mộng Nhiên 15 tuổi một mình cô nuôi em gái ăn học, lúc cô học xong cấp 3 cũng là lúc trợ cấp của bảo hiểm hết, nếu 3 năm nuôi em gái học cấp 3 còn thở được, thì 2 năm đại học luật giống như bóp nát thanh xuân của Mộng Nhiên, với mức học phí trên trời như vậy cô phải tiết kiệm hết mức, đi làm nhiều công việc cùng lúc, ngày chỉ ngủ 4h, Mộng Nhiên cô chi tiêu tiết kiệm đến mức hà tiện với cả bản thân.
một cục bông trắng rơi xuống khăn quàng cổ rồi tan mất, tuyết rơi rồi, Mộng Nhiên phủi đi vài mẩu vụn bánh trên miệng mình, nhanh chóng bịt kín mặt trở lại
"lạnh thật, buồn ngủ quá"
cô thấy trước mắt có thùng rác, bước nhanh đến vất vỏ bánh bao trong tay để còn chạy hết tốc lực về nhà bỗng thấy trước mắt có gì đó, sâu trong con hẻm có người đang dựa vào một bên tường, khuôn mặt người kia bị che lấp bởi bóng tối chỉ có phần thân thể to lớn được chút ánh sáng đèn đường chiếu đến
hắn dựa vào tường một tay ôm lấy phần bụng trái một tay thả buông, hơi thở của hắn dồn dập đến mức người nghe còn cảm thấy khó thở, máu ở phần bụng kia chảy ra từng khe ngón tay nhanh chóng thấm đẫm bàn tay to lớn, máu chảy loang lổ nhuốm đỏ chiếc sơ mi trắng làm cơ bụng săn chắc của hắn ẩn ẩn hiện hiện, Mộng Nhiên như bị bỏ bùa, chầm chậm lại gần người đàn ông đáng nghi đó
bước đến gần khoảng cách 20cm cô lùi lại vài bước nhỏ vì máu của hắn đã chảy ra đến nền gạch lạnh, hắn mặc chiếc quần tây nhìn có vẻ đắt tiền nhưng áo lại chỉ có một chiếc sơ mi mỏng manh, mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu, thật không hiểu, áo lại mỏng hơn lụa thế kia là vì đắt tiền nên mỏng vậy sao?, hắn nhìn thấy Mộng Nhiên rồi nhưng vẫn không nói gì, im lặng quan sát, ánh mắt hắn nhìn Mộng Nhiên cứ như 1 con mãnh thú đang xem xét con mồi, soi từ trên xuống dưới như muốn nhìn thấu ruột gan, nếu là người khác hẳn sẽ rất hoảng sợ khi nhìn thấy hắn chứ đừng nói lại gần như Mộng Nhiên, đúng là người khác sẽ hãi khi thấy ánh mắt này nhưng dưới con mắt của Mộng Nhiên tên này sao mà nhìn đáng ghét đến vậy, dù ánh sáng chỉ chiếu đến 1 con mắt trái của hắn
"gì chứ, anh đang lườm tôi đấy à, nói cho anh biết tôi còn thấy nội tạng bố mình tung toé ra ngoài cơ, anh tưởng con mắt chó cùng chút máu gà này của anh doạ được tôi sao"
"tôi không sợ anh đâu"
Mộng Nhiên thở ra 1 làn khói trắng nhìn chằm chằm hắn dù cho chẳng thấy rõ biểu cảm của hắn
chíu~~BÙNGG- kim đồng hồ điểm 12h pháo hoa ở thị trấn bắn liên thanh, xanh, đỏ, tím, vàng, ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc chiếu rõ vào khuôn mặt người đàn ông
"đẹp quá"
Mộng Nhiên không khỏi cảm thán thầm 1 câu, mày kiếm sắc bén luôn hơi nhíu xuống từ đầu, mắt của hắn là mắt phượng nhưng đường nét rõ ràng và hoàn hảo hơn bất kì đôi mắt phượng nào cô từng thấy, sống mũi thẳng, thẳng hơn cả giới tính của hắn, mái tóc xịt keo bị xoã xuống khá nhiều có vẻ như do bị tác động mạnh, khoé miệng chảy dòng máu đỏ tươi, môi hắn còn mấp máy run rẩy có lẽ vì thời tiết nơi này quá khắc nghiệt, bản thân hắn lại không có thứ gì bảo vệ, trần chụi mà đối mặt với sự khắc nghiệt ấy
trong phút chốc thấy khuôn mặt hắn cô cảm thấy rất quen thuộc, dường như đường nét này đã thấy ở đâu rồi, nhịn không được Mộng Nhiên cúi người đưa đôi bàn tay về phia hắn, hắn nhận ra rồi nhưng cũng không có ý tránh né, hoặc là do hắn hết sức lực để tránh hoặc là hắn muốn vậy, đôi tay Mộng Nhiên chạm vào mặt hắn, lạnh quá, khuôn mặt hắn thật lạnh, cứ như muốn rút hết hơi ấm từ bàn tay Mộng Nhiên đi vậy, sau khi tay cô chạm đến đôi mắt nơi toả ra sự quen thuộc nhất hắn cũng thuận theo nhắm mắt lại, mân mê vài lần cô cũng chịu thả ra, pháo hoa cũng hết rồi khuôn mặt hắn lại tối sầm, đến cuối cùng vẫn không nhớ đã gặp đường nét này ở đâu rồi, Mộng Nhiên để lại cho hắn 1 cái bánh bao, 1 chai nước, 1 cái khăn quàng qua loa cho hắn cùng 2 viên kẹo
"anh nhất định phải sống đấy, tôi không thích nhìn người khác chết đi"
cô đội mũ lên dảo bước thật nhanh, hắn vẫn nhìn theo Mộng Nhiên đến khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất, hắn nắm chặt 2 viên kẹo ánh mắt lộ lên biểu tình phức tạp.
cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ mặt ấy chỉ diễn ra vỏn vẹn 20 phút, từ lúc pháo hoa chuẩn bị bắn cho đến lúc pháo hoa rực rỡ chỉ còn lại mảng đen, Mộng Nhiên không nói quá nhiều với hắn cũng không động đến vết thương của hắn, chỉ trong phút chốc cô cảm thấy thương xót cho thân thể run rẩy vì lạnh của hắn, nhưng Mông Nhiên sẽ không bao giờ ngờ được, chỉ vì chút lòng thương xót ấy mà cuộc đời ngoài sáng của cô bị hắn kéo vào bóng tối
Updated 31 Episodes
Comments
Ngân Kim
.......
2023-06-05
0
So Lucky I🌟
truyện sao trống trải comment quá vậy nek . tác giả ra tận 24 chương mà không một chương nào có bl
2023-06-01
1