Hô hấp của Mục Anh Thần có chút hỗn loạn, chậm rãi buông cổ áo Mục Sơ Dương ra, nhận lấy tấm danh thϊếp màu trắng bạc kia.
Trái tim không tự chủ được bắt đầu đập nhanh, ngón tay thon dài có lực cũng khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt ánh mắt lên tấm danh thϊếp trong tay.
Lúc thấy rõ tên trên danh thϊếp, đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch bỗng chốc co rụt, hai tay cũng dần dần siết chặt lại.
Lúc vừa nghe thấy Mục Sơ Dương thốt ra ba chữ Tô Vãn Hạ, trong lòng anh là nghi ngờ, không chắc lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy thông tin trên danh thϊếp, anh vô cùng chắc chắn chính là cô.
Giám đốc thiết kế trang trí kiến trúc Hoa Mỹ nước Anh, thiết kế kiến trúc vẫn luôn là chuyên ngành cô yêu thích nhất, cũng chính là lý tưởng theo đuổi của cô.
“Ôi, đi xa rồi!” Mục Sơ Dương thở dài một tiếng kéo tâm tư Mục Anh Thần trở về.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm tấm dánh thϊếp mấy giây, thần sắc trong mắt không tên, sau đó rất tự nhiên bỏ danh thϊếp vào trong túi mình.
Mục Sơ Dương một mặt nhức nhối nhìn Mục Anh Thần: “À thì anh cả này, tốt xấu gì cũng phải để em ghi lại số điện thoại chứ?”
Mục Anh Thần nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, nhắm mắt lại.
Mục Sơ Dương nhìn vẻ mặt của anh cả nhà mình, trong lòng đã liệu định anh và vị Tô Vãn Hạ kia chắc chắn có quen biết nhau, lòng hiếu kỳ nhất thời chiếm cứ thần kinh não, sau khi về nhất định phải nghe ngóng dò la xem Tô Vãn Hạ này là ai mới được.
Tô Vãn Hạ dựa vào tuyến đường trong trí nhớ tìm đến nhà của Án Ức Nhu, lúc cửa nhà mở ra nhìn thấy từng gương mặt thân thuộc, một loại cảm giác ấm áp dang lên từ tận đáy lòng.
“Vãn Hạ, cậu cuối cùng cũng quay về rồi, mình nhớ cậu chết đi được cậu có biết không.”
“Sáu năm trước cậu đột ngột xuất ngoại, một xíu tin tức cũng không có, mình còn tưởng rằng cậu không bao giờ quay về nữa.” Án Ức Nhu nhào tới, gắt gao ôm chặt Tô Vãn Hạ, lải nhải không ngừng nghỉ.
Tô Vãn Hạ cười khổ, vỗ vỗ lưng Án Ức Nhu, “Được rồi, Ức Nhu, không phải mình đã quay về rồi sao.”
“Cậu chính là cái đồ không có lương tâm, nếu không phải hai ngày trước cậu đột nhiên nói sẽ trở về, mình còn cho rằng cậu đã sớm quên mất bọn mình rồi!”
Đáy lòng Tô Vãn Hạ thầm thở dài, sao cô không muốn trở về chứ, chỉ là thời gian không cho phép.
“Mình cũng rất nhớ các cậu.”
Cung Diệc Ngưng, Khang Hiểu Lan cũng sáp tới cho Tô Vãn Hạ một cái ôm ấm áp to bự.
Bọn họ đều là bạn tốt thời đại học, bây giờ cuối cùng cũng tề tụ, lại có thể mặc sức mà vui chơi rồi.
Kỹ năng nấu nướng của Cung Diệc Ngưng và Khang Hiểu Lan là tốt nhất trong năm người, vì lẽ đó chỉ thấy hai người bọn họ đang bận bịu trong phòng bếp, còn ba người Tô Vãn Hạ, Án Ức Nhu và Giản Mạn Hủy thì đang ngồi trong phòng khách.
Án Ức Nhu ngồi sát bên Tô Vãn Hạ, “Vãn Hạ, cậu ở nước ngoài sống tốt chứ?”
“Khá tốt, chỉ có điều khi vừa đến đó có hơi không quen lắm, dần dần thích ứng thì tốt hơn nhiều.” Tô Vãn Hạ qua loa nói.
Giản Mạn Hủy là một người có tâm tư tỉ mỉ, cô ấy nghe ra được một chút bất đắc dĩ trong lời nói của Tô Vãn Hạ.
“Dù sao bây giờ Vãn Hạ cũng đã về rồi, kế cho bọn mình nghe xem soái ca mỹ nữ ở nước Anh có phải rất nhiều không?”
“Cái đồ háo sắc!” Án Ức Nhu nhịn không được lườm cô ấy một cái.
“Đúng là rất nhiều, hơn nữa lại còn siêu cấp đẹp, siêu cấp sành điệu.” Tô Vãn Hạ khoa trương nói.
“Có đẹp trai bằng cậu Mục không?” Án Ức Nhu nói chuyện xưa nay không dùng não, không thèm suy nghĩ mà buột miệng hỏi.
Một tiếng ‘cậu Mục’ này trong nháy mắt khiến phòng khách yên tĩnh xuống, Giản Mạn Hủy ở một bên nháy mắt với Án Ức Nhu.
Án Ức Nhu lúc này mới phát hiện ra bản thân lỡ lời, cô ấy đảo mắt, lúng túng cười cười: “Hì hì, Vãn Hạ, mình chỉ thuận miệng tí thôi.” Bọn họ thời đại học xưa nay đều nghĩ gì nói đó, nhất thời quên mất lời đồn chia tay sáu năm trước của Mục Anh Thần và Tô Vãn Hạ.
“Ha ha, không sao, đều là quá khứ rồi.” Tô Vãn Hạ đè ép cay đắng trong lòng.
“Vậy các cậu thật sự chia tay rồi à?” Án Ức Nhu vẫn luôn không tin lời tin đồn bọn họ chia tay, dù sao thì Mục Anh Thần yêu Tô Vãn Hạ như thế, hơn nữa sáu năm nay cũng không hề truyền ra chút gút mắc của anh với bất kỳ người phụ nữ nào.
“Phải, sáu năm trước đã chia tay rồi, được rồi Ức Nhu, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không?” Sắc mặt Tô Vãn Hạ thoáng mệt mỏi, cô thật sự không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan đến anh nữa.
“Được, sau này quyết không nhắc đến nữa.” Án Ức Nhu giơ bàn tay lên, lập lời thề son sắt.
Tô Vãn Hạ bị dáng vẻ Án Ức Nhu chọc cho bật cười.
“Ăn cơm thôi.” Phòng bếp truyền tới tiếng của Khang Hiểu Lan.
Giản Mạn Hủy đứng dậy vẫy tay với hai người: “Đi đi đi, ăn cơm ăn cơm.”
Vào phòng bếp, cơm nước đã được dọn lên, Tô Vãn Hạ nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, không khỏi khen ngợi: “Hiểu Lan, Diệc Ngưng, trù nghệ của các cậu ngày càng tốt đó, cấp bậc bếp trưởng nha.”
“Không tồi đúng không, mau đến nếm thử đi nào.” Khương Hiểu Lan trưng ra vẻ mặt cầu đánh giá.
“Ừm, không tồi, rất ngon.” Tô Vãn Hạ nhịn không được gật đầu.
“Hừ, cậu không biết đâu Vãn Hạ, Khương Hiểu Lan chính là một kẻ trọng sắc khinh bạn, nếu không phải cậu trở về, bọn mình muốn ăn đồ ăn cậu ấy làm? Một chữ thôi, khó!” Án Ức Nhu một mặt khinh bỉ.
“Đúng thế! Người ta bây giờ chính là một đầu bếp nhỏ tri kỷ, mỗi ngầy đều nấu tặng những món ăn tình yêu cho bạn trai nhà mình nha.” Giản Mạn Hủy cũng phụ họa theo.
“Quả thực là kiểu tẩu hỏa nhập ma luôn ấy.” Cung Diệc Ngưng cũng lắc đầu, nhìn biểu cảm hết thuốc cứu chữa của Khang Hiểu Lan.
Khang Hiểu Lan chịu đựng bạn tốt lên án, không vui nói: “Được rồi được rồi, các cậu đó, chiếm được tiện nghi mà còn ra vẻ, mình vất vả lắm mới theo đuổi được nam thần tới tay làm thế nào cũng phải nắm bắt dạ dày của anh ấy trước đã, để anh ấy vĩnh viễn không nỡ rời xa mình.”
“Ồ. Chịu không nổi, chịu không nổi rồi.” Mấy người Án Ức Nhu dồn dập lắc đầu.
Tô Vãn Hạ khá tò mò: “Nam thần nào thế, lại để một thiên kim như cậu không tiếc ngày ngày làm đầu bếp nhỏ?”
“Chính là người đó đó, uầy.” Án Ức Nhu miệng rộng hưng phấn bừng bừng nói, nói đến một nửa thì nhớ đến gì đó nên cứng họng.
Giản Mạn Hủy chậm rì rì nói: “Chính là cùng lớp với cậu Mục hồi đại học, cũng chính là một trong những em họ của cậu Mục – Mục Phong.”
Khương Hiểu Lan trưng ra vẻ mặt ‘cậu cũng biết đấy’: “Cậu biết mà phải không Vãn Hạ, mình phải theo đuổi tận ba năm mới thành đấy.”
Tô Vãn Hạ nhướn mày, cô khá bất ngờ: “Hiểu Lan, cậu cừ đấy!” Mấy anh em nhà học Mục cô đương nhiên biết, đều là những nhân vật rất khó theo đuổi.
“Thật sự đã lãng phí của mình rất nhiều tâm tư đó.” Khương Hiểu Lan tỏ vẻ mệt mỏi.
“Cố thêm chút nữa đi, tranh thủ sớm ngày rước nam thần về dinh!” Án Ức Nhu cực kỳ không muốn thừa nhận cô ấy bây giờ đang rất hâm mộ ghen tị với bạn tốt.
Tô Vãn Hạ cười cười, không khỏi mở miệng hỏi: “Lại nói sáu năm không gặp, các cậu hiện đang làm công việc gì thế?”
Án Ức Nhu lên tiếng đầu tiên: “Mình đang làm ở bộ phận kế toán ở công ty ba, đề phòng tiền bạc thất thoát ra ngoài, khà khà!”
Updated 31 Episodes
Comments